Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Ghét chính mình


Có một câu nói rất hay mà tôi cũng không nhớ rõ mình đọc được ở đâu , cũng không nhớ rõ nguyên văn của tác giả : đừng bao giờ đối xử với chính bản thân mình điều mà bạn không muốn nó xảy ra với người khác .

Có lẽ ai cũng đã quen thuộc và chính tôi cũng đã quá quen thuộc với lời khuyên về cách ứng nhân xử thế rằng “điều gì mình không muốn thì đừng đem nó cho người khác” . Và cũng bởi quá quen với nó này nên khi bắt gặp câu nói kia , phải câu nói kia đã khiến tôi giật mình…

Người ta thường nói cuộc sống không thể thiếu tình thương , rằng thương người  như thể thương thân , rằng một người có tấm lòng rộng lớn là phải vui sau cái vui của thiên hạ,… Tôi nói rằng đó có thật sự là tình thương…

Một doanh nhân thành đạt có thể ngày ngày đi làm từ thiện với số tiền lên đên hang tỷ đồng , có thể là họ thực sự muốn đóng góp sức mình cho xã hội , muốn giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn , nhưng biết đâu đó , đâu thiếu gì những người một mặt đi làm từ thiện nhưng ở một nơi nào khác lại là một kẻ bất chấp tất cả , sẵn sang chà đạp người khác để kiếm tiền,… Và , và nếu người đi làm từ thiện chỉ là một bác nông dân với số tiền ít ỏi , sẽ đâu ai để ý đến họ với số tiền chỉ vài chục ngàn đồng , nhưng họ không được gì từ việc đó tại sao họ vẫn làm , phải chăng là tình thương,…

Tình thương người có thể đến từ tất cả mọi người , một vị lãnh tụ , một doanh nhân , một người nông dân , hoặc thậm chí là từ một tên sát nhân trong một phút động lòng,… Có điều mỗi người theo hoàn cảnh của mình sẽ có một cách biểu hiện tình thương khác nhau . Nhưng dù là tình thương đến từ ai thì tình thương đó có thể trải rộng ra với mọi người không nều như chính bản thân người đó còn chưa được nếm trải tình thương của chính bản thân mình,… Bác nông dân tuy nghèo nhưng rõ ràng ông ta có thể làm từ thiện với số tiền lớn hơn nhiều cái số tiền vài chục ngàn ít ỏi , nhưng ông ấy không làm , bới ông yêu chính mình ,yêu gia đình mình . Còn người nào đó có thể đã quyên góp rất nhiều , để rồi tìm đủ mọi cách , bất chấp thủ đoạn để kiếm lại gấp đôi,…. Cuối cùng thì con người vẫn luôn tồn tại lòng ích kỷ , chỉ có điều lòng ích kỷ đó sẽ khác nhau ở mỗi người !

Trong cuộc sống hằng ngày có lẽ không ít lần bạn khuyên người bạn của mình bằng những câu đại loại như  “đó chỉ là một lỗi nhỏ thôi mà,cậu cũng đâu muốn mắc lỗi đâu ” , “ cậu hãy cố lên , cậu vẫn luôn là một con người tài năng , thất bại lần này không phải do cậu bất tài mà chỉ là cậu không gặp may”,…  Nhưng chắc cũng đã không ít lần bạn dằn vặt mình về một lỗi lầm dù rất nhỏ bé,… dù rằng có thể mới trước đó bạn vừa nói với ai đó rằng nều như bạn là người đó bạn sẽ chẵng dằn vặt mình về lỗi lầm đó làm gì…

Phải , vẫn là con người luôn ích kỷ , và bởi ích kỷ nên họ luôn cầu toàn , luôn mong muốn mình phải thật hoàn hảo , và dẫu họ không nói , không nghĩ đến thì tận sâu trong tiềm thức của họ vẫn luôn có một ý niệm muốn mình phải hoàn hảo hơn tất cả mọi người . Họ có thể bỏ qua một lỗi lầm “khó có thể tha thứ” của một người khác nhưng lại khó có thể thoát ra khỏi cảm giác dằn vặt khi bản thân phạm phải một lỗi lầm dù là nhỏ nhất… Sự cầu toàn quá mức đã khiến con người dường như quá khắt khe vời chính bản thân mình .Và cũng chính điều  đó đã khiến cho không ít người phát điên vì cái ý tưởng “mình thật là vô dụng” ,”sao tôi cứ mãi thất bại thế này”, “tại sao tôi không làm được điều đó”,… trong khi ở ngoài kia có thể rất nhiều người đang nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ vì những gì mà họ đã làm được,…

“Ghét chình mình”! Con người dường như đang ngày càng xa rời với cài thực tế rằng họ chỉ có thể yêu thương , chỉ có thể thực lòng giúp đỡ mọi người xung quanh khi chính bản thân họ phải yêu thương chính mình , khi họ phải có khả năng lo lắng cho chính bản thân họ , cho gia đình họ trước,… Người ta đang quá chú trọng cái bề ngoài , cố tỏ ra yêu thương người khác trong khi họ đang “ghét chính mình”

Hãy cố gắng yêu thương ,hãy mang tình yêu của bạn phân phát cho tất cả mọi người , nhưng đừng quên rằng còn có một người luôn đứng trong bóng tối chờ đợi bạn tiến đến phân phát lòng yêu thương , đó chính là bản thân bạn !

white stone

Nguồn: m365.info

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Dòng thời gian…


Chắc cũng bởi ngày ấy gió thoảng bay
Chắc cũng bởi là cơn mưa vụt mất
Nên chiếc lá lìa xa cây thủa ấy
Vấn vương lòng, mang hình bóng chờ cây…

Chắc cũng bởi xưa kia ai đó đã nói, tình yêu đầu, đẹp, nhưng mong manh lắm…  Như giọt sương mai kia, kết tinh suốt đêm cũng chỉ đợi đến khi ánh bình minh… vụt sáng, vụt phản chiếu cái thứ ánh sáng tinh khiết trong lành kia, vụt qua để tiếc nuối, để nhớ mong, để ai đó ngẩn ngơ tiếc nuối cái dư vị đẹp đẽ, hào nhoáng, trong sáng của ánh ban mai… để trái tim ai đó một lần thổn thức trước cái vẻ đẹp diệu kì của tạo hóa… Và rồi để mãi mãi chia xa…

Trái tim

Có đôi lần trái tim như đã chực rung động… Có đôi lần, con tim kia, một lần nữa dường như lại được sống lại cái cảm giác thổn thức, nhớ mong… Có đôi lần, nhịp đập kia vốn dĩ vẫn chậm rãi, đều đặn từ lâu lại dường như lạc nhịp… Cũng có đôi lần, vết cứa sâu vốn dĩ đã lành lại đột nhiên nhói đau…

Trái tim, vốn dĩ nó chẳng khi nào ngơi nghỉ… bởi tạo hóa đã sinh ra trái tim để duy trì sự sống, bởi con người sống luôn cần một tình yêu bỏng cháy từ con tim… Và chắc cũng bởi tự bao giờ con tim đã là nơi chất chứa bao hình bóng yêu thương…

Chắc cũng bởi thế, người ta từ lâu đã coi trái tim là biểu tượng cho tình yêu, chắc cũng bởi thế… con tim kia dường như cũng quặn thắt khi tình yêu vỡ tan…

Chắc cũng thế…

Chiếc lá

Lá xa cây lá trở về với đất
Để lại cùng cây… cây lá vẫn xum xuê .

Chia xa, đâu ai muốn chia xa…

Tiếc nuối, nhớ thương… nhưng tất cả rồi cũng chỉ còn là quá khứ.

Chấp nhận, nhưng không chấp nhận được sao…

Đổi thay ? Được chứ !

Thế nhưng… đổi thay, bao lâu? Khi xa lìa ai không thương, không nhớ, nhưng đâu phải tự nhiên lá theo gió xa cây, đâu phải cây kia vô tình, để…

Tiếc nuối, ừ… nhưng rồi hãy cố quên đi, hay ít nhất hãy cố lưu giữ ngày ấy trong một khoảng trời đâu đó trong tim, để thỉnh thoảng trong chút mong ngóng, trong chút đợi chờ, trong một lần nào đó con tim chợt lại rung lên… khoảng trời bé nhỏ kia sẽ là ánh sáng chỉ đường, sẽ là chút dư âm của ngày xưa, sẽ là chút kỉ niệm đẹp đẽ của một thời đã qua…

White stone

Nguồn: m365.info

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Sài Gòn lặng tiếng mưa rơi…

Sài Gòn, qua mấy ngày mưa gió dường như tất cả đã trở lại với cái dáng vẻ thân quen vốn có. Vẫn là những buổi trưa nắng cháy da, vẫn là những gương mặt hối hả đến, hối hả đi với đủ mọi tâm trạng vui, buồn, chán nản, lo lắng, hân hoan… tất cả đều như đang xoay chuyển không ngừng trong cái vòng thúc dục, vội vã của cuộc sống. Nhưng rồi đâu đó, quanh đây có lẽ vẫn còn những khoảng trống bình yên…

Đâu đó là một tiếng còi tàu rúc lên rộn rã giữa muôn vàn những tiếng xe cộ tấp nập, để đâu đó xa xa là ánh mắt ngóng trông, chờ đợi…

Đâu đó là một giọt nước mắt tưởng như đã lãng quên từ rất lâu, bất chợt… rưng rừng rồi chợt rơi xuống giữa những tiếng hân hoan vui sướng !

Đâu đó là những cặp tình nhân đang hạnh phúc bên nhau…

Đâu đó một tiếng khóc oa oa giữa bao làn nước mắt.

Đâu đó một tiếng chuông chùa nhẹ nhàng ngân vang …

Đâu đó chợt mang đến một cơn mưa, nhẹ nhàng, rồi mạnh mẽ, mưa theo gió… mưa bay! Để cái không khí tấp nập, rộn rã kia giờ đột nhiên im bặt, nhường chỗ cho những tiếng rì rào, rồi ào ạt của cơn mưa … Để đâu đó bên vệ đường, dưới những mái hiên, những con người xa lạ giờ lại đứng cùng nhau, tạm quên đi những lo toan… tiếng nói, tiếngcười chợt vang lên rộn rã. Để đâu đó, một chút hờn giận vu vơ chợt được bao phủ bởi những cơn gió se se, ẩm ướt, gió lạnh nhưng lại dường như ấm áp vô bờ… Để đâu đó, giữa một góc nhỏ Sài Gòn, một ánh mắt… lặng lẽ, mơ hồ. Đôi mắt vốn đã đỏ hoe nhưng nước mắt chẳng hề rơi xuống… hay đã chợt rơi nhưng rồi vội vã hòa lẫn trong mưa để chẳng ai biết, chẳng ai hay…

Chắc bởi người đi nên chợt thấy cô lương
Hay bởi chờ ai về đây trong làn gió
Nhưng không phải, người đi rồi, đi mãi
Nên ta chờ, hay chìm đắm trong mưa

Mong một ngày, ngày nào đó cơn mưa
Ừ mưa tới nhưng người rồi cũng tới
Trong cơn gió, mưa chợt là lạnh lẽo
Nhưng bên người, tia nắng ấm cơn mưa…

Chắc có lẽ rằng tất cả đã xa, tất cả chỉ là một vài hoài niệm của nhớ nhung, của mong ngóng, bởi thực ra, có lẽ lòng này đã lạnh giá từ lâu… Chắc cũng bởi thế mà giữa đất Sài Gòn tràn đầy những kỷ niệm này thỉnh thoảng ta lại cần một góc vắng bình yên để ngâm nòng nỗi lòng trong cơn gió phảng phất, tung bay… Thích sống một mình nhưng thỉnh thoảng lại rung nhẹ nỗi sợ tiếng cô đơn…

White stone

Nguồn: m365.info

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Anh xin lỗi em

Trong cuộc đời của chúng ta sẽ có những niềm hạnh phúc riêng.
.
Có lẽ,
.
Trong cuộc đời của anh đã lựa chọn được niềm hạnh phúc,.
.
Đó chính là được bên cạnh em, và được chăm sóc em mỗi ngày. ........
.
Thế nhưng đôi khi,
. Hình như anh đã không biết quý những gì mình đã có trong quá khứ.
.
Để rồi đến 1 ngày,
.
Anh nhận ra, anh đã lạc mất đi 1 bóng hình.
.
Một bóng hình của mây,
.
Và bây giờ mãi mãi đi tìm kiếm.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phải rồi, mình đã chia tay!

Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.

Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.

Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".

Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.

Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.

Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.

Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?

Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ? Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa. Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!

Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?

Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:

"Tối nay có trăng kìa anh!"

Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.

Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...

Em luôn hỏi:

"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"

Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!

Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.

Anh không nhận ra...

Nên anh đã để em ra đi...

Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.


Em mệt mỏi!

Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...

Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...

Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.

Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...

Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.

Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.

Một chàng trai. Sao lại như thế? Phải rồi, mình chia tay rồi mà! Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!

Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!

Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...

Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.

Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:

"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"

Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?

Phải rồi, mình đã chia tay!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yêu lại từ đầu

Mình tạm chia tay nhau nhé em
Để ta biết được có yêu nhau không?
Mình tự cho nhau hai lối đi
Để xem quãng đường của ai xa hơn.

Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không kém.

Thời gian

Trôi quá chậm đối với ai đang chờ đợi

Trôi nhanh đối với ai sợ hãi

Quá dài đối với ai phiền não

Quá ngắn đối với ai hân hoan

Nhưng đối với kẻ đang yêu,

Thời gian là vĩnh cửu

Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước…

Em à!

Có những cách khác nhau để yêu thương và được yêu thương, thế nhưng những gì anh đem đến cho em có thể gọi là hạnh phúc không em nhĩ?

Hay nó quá mong manh và mơ hồ ...

Ta đến với nhau bằng một trò chơi và yêu nhau bằng một thế giới ảo ...

Một thứ tình cảm mơ hồ mà anh ít coi trọng nó ...

Hai năm qua những gì mà một thằng con trai 17 tuổi như anh làm được cho em là gì ngoài những giọt nước mắt nức nở, những ngày dài chờ và đợi, những cay đắng mà một đứa con gái thì không bao giờ đáng chịu .. thì tránh xa anh là một con đường đúng phải không em?

Quá muộn, quá muộn để biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào khi yêu một người và được yêu một người .

Giờ đây, sau những chuỗi ngày trống rỗng. Anh nhận ra mọi thứ về em là một nửa của đời anh thì đã quá muộn .

Những chuỗi ngày qua là những tháng ngày dài và lạnh nhất của anh, anh sống lại với quá khứ khi đóng cánh cửa căn phòng tối lại .

Những mảnh vỡ kí ức hiện về từng chút, từng chút một.

Lần đâu ta gặp nhau ở chốn Sài Gòn khi mà em là một cô bé đáng yêu

Một câu hờn trách, một tách cafe bên nhau, và một SMS đáng yêu

Tất cả luôn hiện về xung quanh anh

Mùi hương em nồng nàn đâu đó

Căn phòng đặc quánh lại với bóng tối.

Nhưng em ơi,

Nhớ thì được gì ?

Được gì khi quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, sự thật vẫn mãi là sự thật. Và dù là gì đi nữa thì những thứ ấy đều nói với anh rằng: Tồi!! Anh là một thằng tồi!

Anh xin lỗi (dù thật sự thì anh không đáng để được em chấp nhận lời xin lỗi). Nhưng anh thật sự: Xin lỗi.Về mọi thứ, mọi thứ mà em đã chịu đựng.

Đã muộn rồi khi bên em là một người tốt hơn anh thì anh mới nhận ra được rằng sự khác biệt tinh tế giữa: nắm lấy một bàn tay, và nắm lấy một linh hồn là như thế nào?

Anh ích kỉ, và vẫn thế khi những gì anh muốn viết "dành cho em" chỉ là về anh em nhỉ? Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của em. Nhưng những chuỗi ngày vô tận ấy là những lần online chỉ để vào blog của em một cách im lặng chỉ để đọc những thứ có thể đọc được. Chỉ để nhòa nước mắt khi em nghĩ về một người khác. Chỉ để cười khi em comment với một đứa bạn thân, chỉ là nước mắt khi status của em là một nỗi buồn hay một câu chua xót.

Anh cười nhiều trong những ngày ấy (nhưng có lẽ chưa bao giờ được gọi là vui). Anh mỉm cười với cuộc sống quanh anh dù khi đóng cánh cửa lại anh là cái gì đó không thành lời của ngày hôm qua.

Vậy thì như vậy có được gọi là hối hận không em nhỉ?

Nỗi nhớ em càng da diết càng đớn đau thì anh lại càng trượt dài với tội lỗi!

Quá trễ và không đáng… Anh không đáng! Không đáng để được tha thứ, được quan tâm sau những gì anh gây ra .

Nhưng (có lẽ không nên là nhưng) nếu có thể (dù là không bao giờ) - khi em đọc được những dòng này (nó không thể lãng mạn hay cảm động như anh muốn) thì anh chỉ mong được một điều rằng: Gặp lại em một lần nữa!

Được không em?

Sẽ không có níu kéo, không có ...day dứt. Chỉ là một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi em à!
Được không em?

Mình... làm lại từ nơi kết thúc ...được .. không em? Anh yêu em, thật sự rất yêu em (điều mà anh ít bao giờ nói thật lòng nhưng đây là thật từ tận cùng con người anh). Anh không chắc có thể làm được gì nhưng nếu thời gian có thể trở lại hay được cho trở lại thì anh sẽ làm ...làm tất cả ... chỉ để không sai lầm như anh đã làm.

Rất khó để đến với nhau
Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình
Mình đã hứa với nhau những gì
Mình hãy giữ trọn vẹn lời hứa
Hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa.

Mình ... làm lại được không em?

Gạt đi quá khứ,

Gạt đi nỗi đau,

Gạt đi tất cả,

Xin em... đấy!!!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Khóc

Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc?

Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ nhiệt”, và sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc.

Cô đơn nơi đông người, tin được không nhỉ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy. Giá như được ôm một ai đó, dựa vào bờ vai người đó và khóc. Giá như có một ai đó bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết.

Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe, người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói. Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên. Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn. Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề. Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn.

Và bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó đang cô đơn…

Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng. Cần, cần nhiều lắm. Cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác. Nhưng họ chẳng dám nói ra vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ chẳng có ai quan tâm đến họ cả. Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia, còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận.

Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn. Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thơ lá và cây

Em ơi em hãy nhìn kìa
Ở ngoài kia lá rơi nhiều quá ....
Hôm nay trời đang mùa hạ
Anh cứ ngỡ là đã sang thu ....

Em ơi em hãy nhìn đi
Nhìn thật kĩ những bước đi của lá ....
Lá lìa cây lá có buồn không hả ?
Có buồn sao lá vẫn cứ bay ??????

Em ơi em hãy nhìn này ....
Ngày em đi mắt anh buồn bã ....
Như là cây, anh đang mất lá ....
Như là lá, em đã lìa cành bay ...

Cây mất lá như mất đôi bàn tay ...
Chỉ còn đây, thân cành cây trơ trọi ...

Nhưng em ơi, em hỡi, em à ....
Có lẽ đến mùa ... lá buộc phải đi xa?
Chẳng thể mãi ôm hình hài cây được ...
Lá chắc biết rằng lòng cây có buồn thương ,
Nhưng mi lá cũng còn vương nước mắt ...

em ơi, em có hiểu ko em ?
Câu chuyện lá và cây trong dòng nước chảy ...
Lá khóc, cây buồn, ngắm mây bay ...
Cũng giống như anh và em ngày ấy ...

... em rời xa anh như lá lìa xa cây ....
Đó là quy luật của muôn đời bất biến ...
Nhưng em ơi, tình yêu là bất diệt ...
Mãi mãi trong tim, lá sẽ có hình cây ...
Mãi mãi in lòng cây, ko phai màu của lá ...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nỗi lòng Cây - Lá

Cây Có một sự thật mà mình mãi chôn giấu trong lòng là mình thích Lá. Mình muốn lá sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình. Nhưng như vậy có là ích kỉ lắm không khi mình giữ Lá bên cạnh mà không thể mang lại hạnh phúc cho Lá.
Lá xứng đáng với Gió hơn mình,Gió sẽ mang lại cho Lá những thứ mà mình không thể mang lại cho Lá được. Mình sẽ chấp nhận buông tay để Lá đi cùng Gió thực hiện ước mơ của mình. Mình sẽ đau ,mình biết nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho Lá. Dù như thế nào mình cũng mong Lá được hạnh phúc.





























Đã có thể chạm vào tay nhau nhưng Cây luôn muốn buông tay mình. Mình cảm nhận được Cây có tình cảm với mình thế nhưng Cây lại luôn muốn mình đi tìm Gió vì có lẽ Cây nghĩ rằng Gió hợp với mình hơn. Ừ,nếu Cây buông tay thì mình sẽ đi,đi mãi mãi,đi tìm người không phải là Cây...Nhưng Cây có biết chỉ cần Cây giữ mình ở lại thì mình sẽ ở lại bên Cây không xa rời .Mình có thể chấp nhận tất cả những khó khăn để có thể ở bên Cây. Chỉ bởi vì mình cũng đã... thích Cây.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Không có gì là mãi mãi

Tình yêu chỉ là hỗn hợp của sự tất yếu…

 Tình yêu chỉ là thứ tình cảm bất đắc dĩ…

 Nó chỉ tồn tại ở một thời điểm nhất định…

 Trên đời này chẳng ai yêu ai vô điều kiện…

 Cũng chẳng ai yêu ai mãi mãi…

 Mọi người chỉ biết lí tưởng hóa mọi thứ…

 Để tất cả đều là giả dối…

 Để trên đời này chẳng có gì là chân thật nữa…

 Nếu nói sẽ yêu nhau mãi mãi…thì đó là nói dối…

 Nếu nói sẽ làm tất cả khi yêu một người…thì cũng là nói dối…

 Tất cả đều là dối trá…trên đời này chẳng ai yêu ai…ai cũng là những kẻ cô đơn…chẳng ai cần ai cả…mọi người đều yêu bản thân mình hơn…chẳng ai là đáng tin…

"Vĩnh cửu" là một khái niệm không hề tồn tại…

Chẳng hề tồn tại…

Bất cứ thứ gì trên đời này đều có thời điểm bắt đầu và nơi để kết thúc…

Dù có muốn tin hay không…thì nó đã như vậy rồi…

Buồn cười cho những kẻ đang yêu…

Buồn cười cho những kẻ đang khóc vì yêu…

Buồn cười cho bản thân mình…

Không phải là chưa bao giờ khóc…

Đã khóc rồi, khóc rất nhiều, nhưng chẳng thấy đau…

Bây giờ có đau cũng chỉ biết cười thôi…cười với mọi người như đã từng…cười cho hả hê trước khi gục ngã…cười thật nhiều vì một ngày nào đó sẽ không còn cười được nữa…

Giả tạo à…giả tạo thì sao…trên đời này làm gì có cái gì là thật…chẳng có cái gì là thật !

Con người với con người…lừa dối nhau…phản bội nhau…chà đạp nhau…

Chẳng có ai là chân thật…chẳng có ai nữa…

Nói yêu nhau cho nhiều vào…hứa hẹn cho nhiều vào…nhưng cuối cùng ai cũng yêu bản thân mình hơn…ai cũng bảo vệ chính mình…ai cũng là kẻ ích kỷ…

Hứa rồi thì sao…ai dám chắc lời hứa sẽ yêu chúng ta đến hết đời của một kẻ nào đó không phải là nói dối…? Rồi đến một lúc nào đó nói rằng "Anh/em xin lỗi vì không thể giữ được lời hứa"…

Xin lỗi là xong…xong rồi thì có thể hả hê mà quay lưng đi…

Mặc kệ ai đó ở lại…mặc kệ ai đó khóc lóc, gào thét…mặc kệ ai đó tổn thương…

Con người mà…kẻ nào ngu ngốc thì phải chịu thôi…đừng bao giờ mong chờ người ta sẽ vì tình người mà thương yêu, mà hy sinh cho mình…đừng bao giờ tin tưởng bất cứ điều gì…!!!

Đôi khi người ta luôn tin rằng bản thân mình sẽ khác, sẽ không bao giờ phản bội người mình yêu…

Nhưng rồi đến một ngày nào đó bỗng nhận ra mình chính là kẻ như vậy…

Mình là kẻ giả dối…cả cuộc đời mình đi qua để lại đau thương cho biết bao nhiêu người…

Nhưng rồi sẽ làm gì đây ? Chẳng ai quay lại nơi đã bỏ rơi chúng ta…cũng chẳng ai ở mãi một nơi để chờ đợi chúng ta trở về…con người là vậy…nhẫn tâm nhất mà cũng đáng thương nhất…

Cảm xúc được tạo ra trên đời này để làm gì chứ ?

Để gắn kết mọi người lại hay để con người ta căm hận lẫn nhau !?

Cả một cuộc đời yêu thương, con người ta đã nhận được gì !?

Những kẻ yêu thương nhiều nhất, rồi sẽ trở thành những kẻ đáng thương nhất…

Giấc mơ đẹp bao nhiêu thì cũng chỉ là giấc mơ…

Tình yêu sâu đậm bao nhiêu thì cũng có lúc kết thúc…

Hôm qua đã là quá khứ của ngày hôm nay…

Ngày hôm nay rồi sẽ lại là quá khứ của ngày mai…

Tình đã hết như người đã chết…

Hoài niệm về nó giống như đang tự thương hại cho bản thân mình…

Tiếc nuối làm gì…ai mà chẳng tiếc nuối…ai mà chẳng đau đớn…

Nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi cũng có lúc phải khô…

Những vết thương sâu nặng bao nhiêu rồi cũng lành…

Và rồi người ta sẽ yêu một ai khác như đã từng yêu…

Một cái vòng luẩn quẩn…con người ta cứ hoang tưởng rằng tình yêu của mình sẽ sâu đậm đến mức không thể dứt ra được…nỗi đau của mình là nỗi đau nặng nề nhất…mình là kẻ đáng thương nhất…

Buồn cười làm sao…!

Một người yêu ai đó đến hết cuộc đời không có nghĩa là sẽ yêu người đó mãi mãi…

"Mãi mãi" là cái gì, có ai biết không !?

Không phải là một khoảng thời gian nhất định, nó là một sự vô tận…

Một khái niệm giả dối…

Chẳng hề tồn tại…chẳng có cái gì là mãi mãi…

Đừng nói là mãi mãi…nếu con người sống được 1000 năm thì sao…liệu trong suốt 1000 năm đó chỉ yêu duy nhất một người ? Chẳng ai làm được cả…mọi người chỉ lừa dối nhau mà thôi…

Thế giới này là một sai lầm của tạo hóa…

Cảm xúc là một sai lầm của con người…

Niềm tin cũng là một sai lầm…là cách tự xác ngu xuẩn nhất…

…... không bi quan, đang nói sự thật…

sinh ra là một con người lạc quan, tràn đầy hy vọng…

cũng yêu thương…cũng tin tưởng…cũng có những giấc mơ đẹp…

Nhưng giờ thì hết rồi…

vẫn còn yêu thương …nhưng niềm tin thi không còn nhiều nữa........

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Truyện ngắn hay: Phía trước là tình yêu

Qua khung cửa kính của tầng 22, những dãy nhà chọc trời hiện ra sừng sững trước mắt tôi. Tất cả nhập nhòe như thể ẩn giấu những mật mã khó lý giải. Những luồng suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau khiến đầu tôi ong ong. Mọi thứ như thể sắp nổ tung, không chịu nằm yên trong bộ não tôi. Tôi cứ đứng bất động như vậy. Rồi tôi khẽ khàng rút di động, tìm dãy số quen thuộc và nhấn nút delete.

Ba năm - quá đủ cho một quãng thời gian phung phí. Bắt đầu từ hôm nay tôi phải chôn vùi một cuộc tình, cho nó tiêu tan không một dấu vết. Ba năm mới bẽ bàng nhận ra bạn gái mình đang quen cả mình lẫn thằng bạn thân. Cảm giác bị phản bội lời thề thật khủng khiếp.

Khung cảnh từ tầng 22 mọi hôm lung linh và luôn tạo cho tôi cảm giác thư thái, tưởng như rất gần bầu trời trong xanh, vậy mà lúc này tôi có cảm giác chống chếnh. Cảm giác của một người đang bay bổng trên cao bị bất ngờ đẩy xuống mặt đất tối sầm.

Cửa căn phòng bất ngờ bật mở, Duy Hưng – trợ lý của tôi hiện ra trước mắt. Có lẽ tôi đã quá tập trung mà không nghe thấy tiếng gõ cửa của cậu ấy:
- Thưa anh, xin lỗi anh vì tự ý mở cửa nhưng có một cuộc hẹn với một đối tác quan trọng vào lúc 3 giờ chiều nay.
+ Cảm ơn Duy Hưng, tôi mải nghĩ quá. Đầu tôi đau như búa bổ, làm ơn cho tôi xin một ly đen đá được không?
- Vậy anh đợi em một chút nhé!

+ À này, tôi có cái này. Món quà này dành cho một người bạn của tôi nhưng... Cậu có thể giúp tôi tặng ai cũng được không, chỉ cần đem nó đi xa khỏi tôi thôi.
- Dạ, được thưa anh.

Duy Hưng là trợ lý mẫn cán nhất mà tôi từng biết. Quan hệ giữa chúng tôi không phải là những người đồng sự đơn thuần. Ngoài giờ làm chúng tôi coi nhau như những người anh em thân thiết. Và tất nhiên nếu tôi không muốn nói điều gì thì cậu ấy cũng không bao giờ căn vặn.

Món quà đó đáng lý ra tôi sẽ dành cho Mai để kỷ niệm ba năm ngày chúng tôi yêu nhau. Một chiếc áo in hình mặt cười mà tôi rất thích. Tôi mua nó nhân một chuyến công tác Tokyo. Vô tình hình vẽ trên áo rất giống với biểu tượng mặt cười tôi vẫn vẽ mỗi lúc muốn thư giãn. Tôi có thể hình dung ra điệu bộ ngúng nguẩy của Mai:
- Em nghĩ là em thích một chiếc váy trong catalogue mới này hơn, anh ạ.

Và cô ấy sẽ kéo tôi lại với đống tạp chí model của cô ấy. Giữa những bộ mẫu nhằng nhịt ấy, cách tốt nhất để tôi không chóng mặt, nhức đầu là gật cho nhanh trước mọi lời yêu cầu rồi lách ra. Chắc chắn tôi sẽ ỉ eo để được ngắm cô ấy diện áo mặt cười một lần thôi, rồi sẽ tặng cô ấy đống váy kia. Chỉ cần một lần được ngắm cô ấy mặc chiếc áo đó là tôi thấy mãn nguyện rồi.

Vậy mà giờ tôi muốn nó tránh xa tôi càng nhanh càng tốt.

Choàng thêm áo và tôi đi tiếp đối tác. Tôi tự thưởng cho mình một ly Vin De Pays với hy vọng hương thơm trái cây đỏ chín, phảng phất mùi như quả anh đào đen, vị đậm, chát, nhẹ và mịn của nó sẽ đưa tôi vào giấc ngủ êm dịu. Nhưng dường như càng uống tôi càng tỉnh. Tan tiệc, tôi ra hiệu cho Duy Hưng đánh xe về trước. Một mình tôi đi bộ tới Link Café.

Tôi ngồi xuống bên cửa sổ, nơi có những dây leo vạn niên thanh rồi gọi một ly đen đá. Không gian yên ắng chợt bị khuấy động bởi tiếng MC: - Rock thôi các bạn ơi!

Đã lâu lắm rồi tôi không nghe Rock. Mai không thích rock, cô ấy thích pop. Cô ấy cố gắng đào tạo tôi yêu thứ âm nhạc mà cô ấy thích. Và rồi không phải vì cô ấy mà những deadline công việc dày đặc khiến cho đam mê của tôi bị xếp xó.

Sân khấu trở nên sôi động lạ kì, cô ca sĩ nhỏ nhắn với mái tóc tém đầy tinh nghịch, cô ấy trẻ trung với áo pull, quần jean và chiếc boot lông khoẻ khoắn. Cô buộc một chiếc khăn rằn đầy cá tính. Tự tin với chiếc ghitar điện màu đỏ, cô ấy làm không gian nhỏ bé thực sự vỡ oà trong nhạc điệu “Vì tôi tự tin là chính tôi”. Hình như tôi cũng đứng dậy và nhún nhẩy từ lúc nào cùng với dòng người. Tôi đã thực sự chìm đắm trong rock, mê đi với độ sung của cô ca sĩ nhỏ. Dòng cảm xúc u ám của 5 phút trước bay biến đi đâu mất.

Như một thứ ma lực kì diệu, tối hôm sau tôi lại lái xe tới Link Café. Bức tranh hoa hướng dương ở góc trái căn phòng đã được thay bằng một bảng comment cho khách. Tôi lại gần, những dòng mess dễ thương của các cặp đôi yêu nhau làm tim tôi đau nhói. Tôi quay người, trở lại bàn thì bất ngờ va vào một cô gái. Cô gái cuống quýt xin lỗi tôi. Tôi ngước nhìn lên, bất ngờ tột độ vì chiếc áo cô ấy đang mặc: chiếc áo có hình mặt cười y chang chiếc áo tôi đưa cho Duy Hưng. Cô gái đi khuất tôi mới nhận ra đó là cô ca sĩ trong đêm hôm trước.

Buổi tối hôm đó, tôi hầu như chỉ chú ý đến chiếc áo của cô ca sĩ. “Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thiếu gì người có chiếc áo đó chứ”- tôi tự nhủ lòng mình. Quả thật chiếc áo đó rất hợp với cô gái. Trông cô ấy thật dễ thương dưới ánh đèn sân khấu.

Tôi đến Link Café nhiều hơn và đặt sẵn chiếc bàn quen thuộc, tôi đặt mỗi ngày một bông hồng cho cô gái rồi bí mật nhờ người phục vụ bàn gửi đến cô sau đêm diễn như một sự cảm ơn cô gái đã cho tôi những cảm giác đầy hứng khởi.

Như mọi ngày tôi lại đến Link Café và chờ sự xuất hiện của cô ca sĩ nhỏ. Thật kì lạ, tối nay cô ấy không đến, tôi tìm người quản lý để hỏi mới biết rằng cô ấy không phải ca sĩ. Tên cô ấy là Thuỵ Dương - một sinh viên Kiến trúc năm cuối đi làm thêm, cô ấy nghỉ để tập trung làm đồ án tốt nghiệp. Người quản lý từ chối tiết lộ mọi thông tin khác về cô.

Thật bất ngờ vì dạo này đêm diễn nào tôi cũng nhận được một bông hồng đỏ. Anh Nam - phục vụ bàn nhất định không cho tôi biết người tặng hoa. Tôi chỉ biết nhờ anh gửi thiếp cảm ơn đến người đó.

Rồi những ngày làm khoá luận tốt nghiệp cuốn tôi đi. Tôi phải xin nghỉ tạm thời ở Link Café. Thỉnh thoảng nhìn guitar điện tôi lại nhớ quay quắt cảm giác đứng trên sân khấu .

Tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, tôi được LaD - một công ty chuyên về thiết kế nội thất có tiếng đặc cách vào vòng tuyển dụng cuối cùng. Anh họ tôi làm ở công ty này nhưng kì thực tôi đã được đặc cách bằng chính khả năng của mình. Anh tôi hứa không can dự vào cuộc thi. Tôi bỏ ngoài tai tất cả ý kiến xì xào nói tôi hâm.

Cuối cùng ngày thi cũng đã đến. Chúng tôi lần lượt phải vào một phòng kín đối chấp trực tiếp với nhà tuyển dụng.

Trong lúc chờ đến lượt mình, tôi thư giãn bằng việc ngắm kiến trúc của toà nhà LaD. Lối kiến trúc và đồ nội thất đều rất ngẫu hứng, rất nhiều những chậu hoa xinh xắn được đặt hai bên lối đi. Khu giếng trời với dòng suối giả, những viên sỏi trắng khiến bầu không khí bí bách của công sở bị phá vỡ, tạo sự thư giãn và chiều sâu liên tưởng.

Cửa phòng thi bật mở, tôi bước vào. Những nhà tuyển dụng của LaD trông thật trẻ trung và thân thiện. Cách phỏng vấn của LaD khiến ứng viên có cảm giác đang trong một cuộc trò chuyện tự nhiên vậy. Vì thế những ý tưởng về đồ nội thất trong phòng ngủ của bé được tôi trả lời khá tâm đắc.

Hôm nay là ngày đầu tiên những ứng viên trúng tuyển đến nhận việc. Vào giờ ăn trưa, văn phòng như được thổi một luồng không khí sôi động bởi một party nhỏ của những nhân viên mới. Ai cũng hồi hộp chờ đón sự xuất hiện của giám đốc. Đúng giờ, một chiếc bánh gatô lớn được đưa tới trước sự bất ngờ của tất cả mọi người. Cánh cửa bật mở, giám đốc xuất hiện trước sự vỗ tay tán thưởng của nhân viên. Ai cũng khen giám đốc tâm lý.

Trong thoáng chốc Thanh Lâm đổi sắc mặt vì ngỡ ngàng. Cô gái đang đứng trước mắt anh lúc này không ai khác chính là cô ca sĩ nhỏ ở Link Café. Còn Thuỵ Dương thì vẫn ngờ ngợ. Rồi cô à lên khi nhận ra anh. Để đỡ khó xử cho cô, anh làm quen với cô như tất cả những nhân viên khác.

Đầu tuần, Thuỵ Dương đến công ty sớm hơn mọi ngày. Văn phòng vắng tanh, chỉ có bác bảo vệ trực đêm chuẩn bị thay ca. Men theo cầu thang lên tầng hai, đứng từ xa Dương chợt thấy một bóng người đang tưới nước cho những bồn cây – đó là Thanh Lâm. Sau đó Thanh Lâm đến bảng tin vẽ hình mặt cười thật tươi, viết những lời chúc dễ thương cho nhân viên. Hình ảnh đó tạo cho Dương một ấn tượng đặc biệt. Dương đứng nép vào một bên, lặng yên ngắm sếp “tác nghiệp” rồi tìm cách rút êm.

Tối hôm đó, Dương trở lại với Link Café. Có một nỗi nhớ mơ hồ dâng lên trong lòng Dương. Dương tự hỏi liệu tối nay mình có nhận được hoa hồng của người khách đặc biệt đó không. Thật kì lạ là Dương nhận được đến 64 bông hoa, tổng số ngày Dương nghỉ làm. Tự nhiên Dương khát khao được chia sẻ với người đó chuyện mình đã trúng tuyển ở LaD, sự tò mò cứ lớn dần trong lòng cô bé.

Vào giờ ăn trưa, Lâm có việc đi ngang quầy ăn nhanh. Bất chợt Lâm gặp Duy Hưng đang ngồi ăn trưa với Dương. Cả hai cùng chào Lâm rồi mời Lâm ngồi cùng. Lâm sững người khi biết Dương là em họ của Duy Hưng. Từ lúc đó Lâm lờ mờ đoán ra chiếc áo Dương mặc chính là chiếc áo của Lâm. Lâm không hiểu được cảm xúc đang nhen nhóm trong trái tim mình.

Những ngày tiếp đó, ngày nào Lâm cũng nhận được những bức thư của cô ca sĩ nhỏ. Tất cả thư đều được trung chuyển nhờ Nam. Trong thư cô ca sĩ kể về công ty, kể về những bồn cây ở công sở và cả vị giám đốc tưới cây và dán sticker mặt cười mỗi sáng. Niềm hứng khởi của Dương lan sang Lâm. Lâm viết thư lại cho Dương, kể cho cô bé nghe về mẹ, về những góc thân yêu trong gia đình, về ban công lộng gió Lâm vẫn đứng để ngắm thành phố lúc lên đèn. Sự tin cậy đến giữa hai người lúc nào không biết. Bức thư gần đây nhất Lâm viết cho Dương, chỉ một dòng duy nhất: “Nếu anh nói anh yêu em thì em có tin không, em đã giúp trái tim tưởng đã chết của anh được hồi sinh em à?” Dương im lặng, cô bé không trả lời nhưng trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, niềm hạnh phúc vỡ oà.

Tối nay, Dương lại đến Link Café. Cuối tuần nên quán đông nghịt. Cô bé tự hỏi anh ngồi ở đâu giữa rừng người xa lạ? Bất chợt ánh mắt cô bé chạm vào Lâm. Anh đang đứng ở cuối phòng. Biểu diễn xong, Dương bước xuống bục để chào Lâm. Hai người đến bên chiếc bàn quen thuộc Lâm vẫn ngồi, Lâm và Dương trò chuyện về niềm đam mê Rock. Dương bị bất ngờ vì sự hiểu biết của Lâm về Rock. Cách nói chuyện của anh làm cô bé nhớ anh chàng bí mật cồn cào, da diết. Trước lúc rời đi, Lâm quay lại:
- Trông Dương ôm hoa rất đáng yêu
+ Cảm ơn sếp, em thì thấy bông hoa này đáng yêu hơn.

Dương rẽ ra quầy định bụng chào anh Nam trước khi về thì bị anh Nam tra khảo:
- Cuối cùng thì anh chàng bí mật cũng chịu lộ mặt rồi hả?
+ Dạ…
Dương chưa kịp ú ớ thì anh Nam lại tiếp lời:
- Anh mà là con gái thì chắc anh đổ anh chàng đấy rồi. Anh chàng này lúc nào cũng ngồi ở góc khuất đấy. Mà anh cứ nghĩ anh ý sẽ đưa em về.

Rồi không kịp nghe anh Nam nói tiếp câu sau, Dương cuống cuồng chạy ra cửa, con tim thôi thúc Dương phải đuổi kịp anh. Lâm đang mở cửa xe, bất chợt anh khựng lại trước giọng nữ quen thuộc: - Anh…


Người đang đứng từ xa gọi anh, không ai khác chính là Dương. Bờ vai cô run lên, cô bé thở không ra hơi. Và cô bé nhoà đi trong nước mắt. Lâm vứt cả chìa khoá xe xuống đất rồi lao ào đến bên cô. Cánh tay anh ôm choàng qua bờ vai cô bé, làm khăn giấy cho cô bé lau khô nước mắt: + Anh xin lỗi em, xin lỗi vì đã giấu em. Tại em im lặng mãi nên anh không dám nói.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

ĐÃ-TỪNG-TỒN-TẠI!

Có nhiều lí do khiến người ta không-thể tiếp tục làm một điều gì đó, một mối quan hệ nào đó hay đơn giản chỉ là một thói quen…Cho dù là lí do gì chăng nữa,những gút mắc nào chỉ là nhỏ nhoi hay đến mức nghiêm trọng thì tất cả đều thuộc về quá khứ,chúng có thật…nhưng là ở quá khứ, chúng chỉ “đã-từng-tồn-tại” mà thôi!

Mà những thứ đi liền cụm từ “đã – từng” thì ở hiện tại nó không còn hiện hữu nữa,cho dù thực lòng người ta muốn níu kéo hay lấy lại…Không thể phủ nhận là có cũng những thứ tìm lại được,nhưng có điều gì chắc chắn là chúng vẫn còn vẹn nguyên,biết chừng chúng có thể nhạt phai màu ,cũng có thể là mãnh liệt hơn…nhưng buồn hơn hết có lẽ là nói về những thứ “đã-từng-tồn-tại” mà không bao giờ có thể lấy lại được,dù trong mong manh tiềm thức người ta vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai.Chúng đã mãi mãi nằm lại ở miền kí ức,là quá khứ xa xôi,xa mãi mãi…Của một thời mà họ là “họ- của- quá- khứ” rồi!

Khi ta nói chuyện với một ai đó “đã-từng” là điều gì đó,bỗng ta nhói lòng khi nhắc về những hồi ức kèm theo từ “đã-từng…”!

Ừ,đúng rồi,chỉ là đã từng thôi,chúng ta đã từng là của nhau,đã từng bước cùng nhau qua những con đường quen thuộc,đã từng cùng nhau làm việc,học hành,từng là chỗ dựa tinh thần,từng là nơi bình yên khi bất chợt dừng chân vì mỏi mệt sau những bộn bề,âu lo và bon chen của dòng đời vội vã,và …còn cả …”đã- từng” ngang qua nhau và “đã từng” là nỗi đau trong nhau!

….Hình như, người ta vẫn gọi những thứ “đã -từng-tồn-tại” ấy là “kỉ niệm” thì phải !

….Là “kỉ niệm” hay những thứ “đã- từng- tồn- tại”,nói chung thì chúng đều đã mãi mãi nằm lại ở quá khứ!

Có những con đường đi người ta biết đâu là điểm xuất phát và nơi dừng lại,nhưng cũng có những con đường mà mỗi bước chân ta đi sao cứ hoài bơ vơ và lạc lõng,ta vẫn không xác định được mình đã đi bao lâu và đâu là đích cần đến…Đi và đi,rồi thì lại đi,mải miết,ròng rã và mỏi mệt,bước chân chùng xuống ,rệu rã…Người ta không thể dừng lại,bước tiếp thì cũng lại quá mơ hồ….Cảm giác ấy…mong manh,cô độc và đáng sợ…nó giống như khi nghĩ về những thứ “đã- từng- tồn- tại” vậy,không tìm thấy lí do để dừng lại hay bước tiếp,sự hoài nghi cứ dai dẳng đeo bám,có lúc ta tưởng chừng tuyệt vọng và đổ khụy!

Những thứ ấy,những điều “đã- từng- tồn- tại” ấy,có thể trên chặng đường dài người ta sẽ gặp lại chúng nằm bơ vơ ở một đoạn đường phía trước,nơi mà người ta khi bắt gặp rồi bất chợt dừng bước và thấy lòng đau đau,là vui?là buồn?hay những cảm xúc xáo trộn?

….Và, cũng có thể ta đã đi hết con đường nhưng mãi mãi chẳng bao giờ còn gặp lại được những thứ ấy,…mà biết đâu đấy, cũng có thể,chúng lại nằm ở ngay đích đến nhưng vì người ta quá mỏi mệt mà đành dừng bước, từ bỏ?Như vậy,một lần nữa,những thứ ấy chỉ có thể mãi mãi nằm lại cùng quá khứ!

Chúng “đã- từng- tồn- tại”,vậy nên sự hiện hữu của chúng ở hiện tại là không tưởng! …Nhưng cho dù là trước đây,bây giờ hay về sau,những điều ấy ,trong sâu thẳm tâm hồn ta ,chúng đã mãi mãi ngủ yên cùng với một ý nghĩa nào đấy mất rồi!Mà đã là ý nghĩa thì việc hiện hữu hay không với ta đều không quan trọng nữa,bởi lẽ bản thân chúng đã trở thành…vĩnh cửu !

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tạm Biệt Mối Tình Đầu Của Tôi

Một năm qua, anh nhận ra rật nhiều điều. Anh viết lên đây những dòng cuối cùng cho một tình yêu mà từ lâu nay anh đã hằng mong ước. Anh biết chẳng khi nào em đọc được những dòng này đâu, vì từ đó đến giờ, em ít khi lên mạng, cũng chẳng thích mấy cái này.

Em ak. Tạm biệt em nhé. Từ bây giờ thì anh đã không còn cảm giác gì với em nữa rồi, không còn ngóng trông, chờ đợi từng dòng tin nhắn cửa em như lúc xưa nữa. Mới đây thôi mà một năm đã trôi qua rồi phải không em?

Cái ngày định mệnh ấy, Cái dêm lúc trước khi anh lên tp học, em đã nói ra sư thật rồi, em nói thật ra em đã mất cảm giác với anh, em nói chúng mình chỉ có thể là bạn thôi..

Lên tp, anh cảm thấy rất cô đơn, nhìn người nắm tay nhau có đôi, họ sao mà hạnh phúc quá. Còn mình yêu một người nhưng sao lại phải thế này.
Một thời gian dày sao đó a không liên lạc với em, không nhớ rõ lắm, nhưng có lẽ hơn 2 tháng sau a mới dám cầm đt và nt cho em. Được vài hôm rồi em lại vậy nữa. Anh rất buồn. Nhưng vào thời gian đó a cũng tập quen cho mình thêm những người bạn để tậm sự. Quả thật rất zuj khi a quen dc 1 bé đệ tử, quậy phá a suốt ngày. Có lẽ vì thế mà anh cũng dần vơi đi được cái cảm giác nhớ em.

Rồi trong những ngày gần tết âm lịch, vô tình a đã quen dc 1 người. Chắc có lẽ do định mệnh thôi em ak. A cảm thấy nc zoi người đó rất zuj, người ta đã làm cho anh cảm thấy rất hp, rồi từ lúc nào không biết, anh đã đem lòng yêu ngta.

Ngày 7.5 anh còn ra tận Đồng Nai gặp ngta nữa. Tuy người ta không giống như anh đã tưởng tượng, nhưng anh vẫn rất zuj. Rồi anh còn nói lời yêu ngta nữa. Xong rồi ngta cũng đã đồng ý..
Nhiều lúc anh cũng cảm thấy có lỗi với ngta lắm, nói thích nhưng có những đêm anh lại nhớ đến em. Anh cái gì cũng cho mình là tốt, là đẹp, mà quên đi cảm nhận of ngta. Nhiều khi quan tâm ngta hơi quá đáng, làm cho ngta cảm thấy mất đi tự do, không còn hp nữa.
Đúng 2 tháng sau, người ấy nói a và ngta hãy dừng lại, vì ..... em hiểu mà, đúng hông.
Thực sự lúc đầu anh cũng cảm thấy hơi buồn xíu thôi ak. Nhưng đến hôm nay anh mới thật sự nhận ra rằng, anh rất yêu người đó, và em, chỉ là những rung động đầu đời của anh mà thôi.
Anh viết lên đây những dòng cuối cùng cho em, từ nay anh sẽ không nghĩ tới em nữa. Anh sẽ cố gắng chinh phục người mà anh đã yêu, không thể để mất cô ấy. Cảm ơn em lúc xưa đã cho anh hạnh phúc. Em nói e sẽ dõi theo anh, nhưng giờ có lẽ anh không cần nữa rồi em ak. Tự anh sẽ biết đi như thế nào thôi.
Dù ở phương trời nào đi nữa, vẫn mãi hạnh phúc em nhé, rồi sẽ có người yêu thương em thật lòng thôi. Không có anh, em vẫn rất hạnh phúc bên gia đình, người thân mà. Em là một người luôn quan tâm cho bạn bè. Cảm ơn em lúc xưa đã đến bên cạnh anh. Gửi lại em những lời chúc tốt đẹp nhất. Tạm biệt nhé mối tình đầu của anh.Goodbye My love


  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thời gian sẽ chứng minh và trả lời tất cả

Cho đến ngày hôm nay, thì anh đã hiểu nhiều chuyện hơn. A biết rằng e đang sống hạnh phúc, vui vẻ trên con đường e đã chọn. Nhưng a cũng biết 1 điều rằng trong trái tim e vẫn còn hình bóng của anh, ở đâu đó sâu thẳm trong trái tim e.

Em cứ đi con đường mà e đã chọn, a sẽ vẫn đi trên con đường anh đang bước. Nhưng con đường của anh lúc nào cũng có em bên cạnh. Tất cả có lẽ là do số phận khiến anh không thể rời xa em. 4 tháng xa nhau không phải là 1 thời gian dài nhưng cũng đủ để anh hiểu e quan trọng với anh như thế nào.

A quá cố chấp phải không? Và anh cũng không thể hiểu tại sao anh lại có thể yêu e nhiều như vậy sau tất cả tổn thương mà e dành cho anh. Nhưng con tim lúc nào cũng có lý lẽ riêng của nó phải không em? Bây giờ anh nhận ra rằng anh không chỉ yêu Vk ngố của quá khứ, mà là anh yêu tất cả con người em.

Dù bây giờ e có thay đổi ra sao, có như thế nào đi chăng nữa thì tình yêu của anh trước sau như 1. Bạn bè khi biết chuyện thì bảo anh là ngố, ngu ngốc, đúng "anh ngố nên mới yêu em mà phải không?" Câu này anh nói với e không biết bao nhiêu lần rùi nhỉ? Có lẽ chẳng thể bao giờ đếm được…

A lúc nào cũng chỉ mong e được hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng e hãy làm những việc khiến anh thấy được điều đó đi chứ. Những việc mà e đang làm chỉ khiến anh thấy rằng bề ngoài em có tỏ ra cứng rắn mà thôi. Còn nội tâm trong cõi lòng e thì sao? E luôn dấu kín và không muốn ai biết phải không? Nhưng anh nghĩ a có thể hiểu và cảm nhận được tất cả những điều đó. Anh có ảo tưởng, mơ mộng không? Khi cố tìm cho mình những lý lẽ riêng, những giấc mơ ngọt ngào rồi lại dựa vào đấy mà sống.

Anh nghĩ là không đâu em ah… Những lúc anh muốn buông xuôi nhất, thì lại là lúc anh lại gần e hơn, hiểu e hơn. Chẳng hiểu sao nữa? Tất cả là do số phận đang trêu ngươi anh? Hay tất cả là sự thử thách của e dành cho anh?

Khi e đã đánh mất niềm tin vào cuộc sống, và muốn buông xuôi tất cả. Mặc cho dòng đời đưa đẩy e đến đâu thì đến, sống mà chẳng cần nghĩ đến tương lai, ngày mai ra sao. Thì trong sâu thẳm con tim e lên tiếng khiến anh không thể buông xuôi e được nữa. A đang tự tìm lý do để lừa dối bản thân mình đây hay là e quá ương bướng không muốn thừa nhận đây? A có thể chịu đựng được tất cả. A sẽ chứng minh cho e thấy ai mới là người yêu e nhiều nhất, ai là người e cần nhất trong cuộc sống đầy chông gai và cám dỗ này. Còn bây giờ anh sẽ chấp nhận tất cả miễn sao thấy e vui là được rồi. Nếu bùn chắc e cũng chẳng chia sẻ với a đâu nhỉ?

Mọi chuyện e làm tưởng như có thể khiến anh quên e nhanh hơn, chán ghét e hơn. Nhưng e thấy không hình như phản tác dụng rồi e ah. A cảm thấy sau những việc đó khiến mình hoàn thiện con người mình hơn rất nhiều… A đã có những bài học bổ ích để hiểu thêm về cuộc sống này, xã hội này và cả tình yêu đích thực nữa. Giữa anh và em sẽ không bao giờ có từ cảm ơn nữa. A sẽ chẳng cám ơn e những gì e đã dành cho anh nữa, những tháng ngày và kỷ niệm quá đẹp. Và a cũng chẳng nhận 1 lời cảm ơn nào từ e sau những việc anh làm cho em. Những việc anh có thể làm cho e thì cũng như là làm cho bản thân mình thôi. Thời gian sẽ là thử thách và chứng minh tất cả.

A tin mình có đủ sự kiên trì để chờ đợi. A tin mình có đủ sự bao dung để 1 ngày nào đó đón e quay lại trong vòng tay anh. Tình cảm này anh dành cho e sẽ không bao giờ phai nhạt, trước sau vẫn thế. Dù e có đổi xử với anh như thế nào cũng được, a sẽ không bao giờ trách e điều gì bởi dù sao anh vẫn là người vô tâm và ích kỷ trước. Phải không em???? Đánh mất cơ hôi rồi thì rất khó lấy lại. A biết thế nhưng cái sợi dây vô hình của số phận như chói chặt anh lại trên từng bước e đi. Vậy làm sao anh có thể quên e và buông tay ra đi đây. Nếu đã không thể thì tại sao không tự tạo cho mình cơ hội. Đâu ai có thể nói trước ngày mai ra sao phải không e? Thôi thì cứ sống ngày nào biết ngày đó nhé… Lúc nào e cần đến anh thì cứ gọi cho anh, e nhé.

A biết dù anh có biến mất không xuất hiện trước mặt em, dù có thay bao nhiêu số điện thoại đi chăng nữa thì e vẫn biết cách tìm ra anh mà. Vẫn biết cách khiến anh phải xuất hiện mà, phải không? Bởi anh chẳng ở đâu xa e cả, ngay đằng sau e thôi. Cứ quay đầu là e sẽ thấy anh thôi. Em cứ đi đi, cứ làm những gì e muốn đi, nhưng nếu vấp ngã hay mệt mỏi thì hãy dừng lại nhé. Và anh sẽ luôn luôn bên e.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ngày ta không là mình

Có một ngày ta muốn khóc, có ngày ta cười thật nhiều và có một ngày ta thờ ơ với muôn người...

Còn hôm nay ta nổi giận với tất cả, nổi loạn với chính suy nghĩ mình.

Mùa này trời Thu cứ nhẹ nhàng se sắt. Đêm mang cơn mưa khiến ta lạnh lùng, ta để mặc cơn rét mướt phơi tấm thân trong làn áo mỏng dưới màn đêm cho khô khốc làn tóc xanh, cho tím tái mười ngón tay tê lạnh. Ta co quắp thu mình tròn vo chờ tìm hơi ấm sửa cõi lòng. Đêm đó lạnh lùng mình ta.

Cứ bảo sao ta hay nóng giận, cứ bảo sao ta hay vui buồn bất chợt... chỉ vì những cảm xúc vô cớ cứ đến mơn man làn da rồi tự khi nào ngấm vào từng thớ thịt mạch sống nguồn cơn con tim trẻ. Ta vẫn còn trẻ, phải... là ta tự nhận mình như thế chứ ngoài đời có người gọi ta là lão làng tự khi nào ta chẳng nhớ nổi. Thì sao chứ, cái tên cũng chỉ là cái tên thôi mà, ai cho ta nhận hết về mình đấy. Tâm ta vẫn dào dạt nhựa hi vọng và bao nhiêu cảm xúc còn chảy tràn trong lồng ngực nghe vang vang say hồn mình.

Nghĩ thế nên ta vô ưu...

Thi thoảng ta lại nổi nóng vì những cơn lạnh lùng. Nghe chừng khó hiểu nhưng là thế đấy! Ta nổi giận vì những lạnh lùng của thế gian, nổi xung lên với những vô cớ đến với ta chẳng có lí do nào phù hợp. Kệ... ta cứ phừng phừng lên rồi tự khắc chùng xuống... mệt rã thân mình. Lúc ấy ta lại thèm chút gì đó mơn man làn da xoa dịu cảm xúc lòng mình.

Ta ru mình. Ngủ ngoan em thơ ơi! Ngủ ngoan hỡi những suy nghĩ điên rồ và đừng nổi loạn khiến tim ta mệt nhoài.

Rồi có ngày người nhìn ta và hỏi "dạo này ra sao?". Ta nói ta vẫn thế, vẫn bình lặng đêm ngày. Người đâu biết ta đang muốn kéo người gần lại thì thầm vì sao cứ phải vướng vào nhau những quan tâm rời rạc? Có được không nếu như ta biến mất để người chẳng còn phải nghĩ tới những lời hỏi han vẩn vơ cho có lời để hỏi. Ngày nào người cũng gần bên ta mà người chẳng biết ta là ai, ta đang nghĩ gì?

Người ạ! Dạo này ta vẫn khỏe, vẫn ổn nhưng hôm nay ta nổi loạn và muốn nổi giận. Ta giận thật rồi đấy người có lo lắng không?

Thế là ta nổi giận, chẳng hiểu phải bắt đầu nổi giận từ đâu. Ta kiếm cớ chòng ghẹo em nhỏ... em cười "sao hôm nay lão làng nóng thế". Ta quát mắng cô bạn thân chỉ vì không gọn gàng ngăn nắp, ta bực tức vì cuộc gọi nơi xa đến với ta trong chuỗi câu chuyện lan man không nội dung cụ thể của anh bạn thân lắm mà chưa một lần gặp mặt... Rồi phì cười, thật chẳng giống ta chút nào.

Chẳng giống lão làng ngày ngày ai ai cũng biết. Nóng giận không hợp, nổi loạn không phải là dành cho ta. Khi ấy nhìn thật buồn cười. Đúng là một ngày ta cố làm mình dở hâm.

Ngày ấy ta không còn là mình, ngày ấy ta muốn có một vòng tay choàng qua đôi vai nhỏ để vuốt xuôi những ý nghĩ không bình thường. Ngày ấy hình như ta nhớ ai đó, nhớ đến cồn cào, ta lại thèm một bàn tay nắm lấy tay ta vỗ về những hờn giận ngẩn ngơ. Thèm một bờ môi khóa chặt bờ môi để không thốt ra những chao chát ném về phía bên kia cuộc sống ta với mọi người.

Đừng nổi giận nữa nhé tim ơi! Đừng cố làm mình đổi thay chính mình. Là ta của ngày hôm trước có hơn không?

... Và ta ơi cứ dịu dàng nhè nhẹ thế thôi cũng đủ lắm rồi...!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yêu một người phải chăng lầm lỗi !

Em có biết tim anh từ lâu đã khắc tên em ?
Em có biết em như cơn mưa đến nhanh vội tan ?
Anh không níu kéo được, đành chờ những cơn gió mang em đến đây.
Tình yêu vẫn khiến bao người đam mê mãi suốt cuộc đời.
Tình yêu vẫn không đến khi bao trái tim luôn vội vàng.
Đợi khi dối lừa nhau, chờ khi tan nát con tim mới hay !
Yêu một người phải chăng lầm lỗi ?
Sao lòng người vẫn thường thay đổi ?
Chuyện buồn sao vẫn là như thế…đến với tôi ?
Nếu có thể vui được hoài, vậy chẳng có ai buồn, sẽ không ai buồn đâu.
Yêu một người phải chăng lầm lỗi ?
Sao người yêu tôi lại thay đổi ?
Chuyện buồn sao vẫn một lần nữa đến với tôi ?
Chuyện tình cũ, chuyện tình mới,
Chuyện tình đã hấp hối trong lòng tôi…có ai muốn vậy ?
Yêu là sao ? Yêu là sao ? Đâu phải yêu khiến con tim sẽ đau buồn!
Tôi nhận ra, sẽ đổi thay, người sẽ khôn lớn theo từng tháng năm.

Một người đến…một người đi…con tim đã héo úa phai màu đi…có ai muốn vậy ?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Em đi đi

Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...

Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?

Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi a co ro chứ?

Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?Sẽ có 1 ngày nào đó... em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!

Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...

Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà đúng hơn "EM LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ ANH CÓ"! Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.

Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi.

Nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em... ANH ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ,EM ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau,những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc.thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Yêu lại từ đầu

Mình tạm chia tay nhau nhé em
Để ta biết được có yêu nhau không?
Mình tự cho nhau hai lối đi
Để xem quãng đường của ai xa hơn.

Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không kém.

Thời gian

Trôi quá chậm đối với ai đang chờ đợi

Trôi nhanh đối với ai sợ hãi

Quá dài đối với ai phiền não

Quá ngắn đối với ai hân hoan

Nhưng đối với kẻ đang yêu,

Thời gian là vĩnh cửu

Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước…

Em à!

Có những cách khác nhau để yêu thương và được yêu thương, thế nhưng những gì anh đem đến cho em có thể gọi là hạnh phúc không em nhĩ?

Hay nó quá mong manh và mơ hồ ...

Ta đến với nhau bằng một trò chơi và yêu nhau bằng một thế giới ảo ...

Một thứ tình cảm mơ hồ mà anh ít coi trọng nó ...

Hai năm qua những gì mà một thằng con trai 17 tuổi như anh làm được cho em là gì ngoài những giọt nước mắt nức nở, những ngày dài chờ và đợi, những cay đắng mà một đứa con gái thì không bao giờ đáng chịu .. thì tránh xa anh là một con đường đúng phải không em?

Quá muộn, quá muộn để biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào khi yêu một người và được yêu một người .

Giờ đây, sau những chuỗi ngày trống rỗng. Anh nhận ra mọi thứ về em là một nửa của đời anh thì đã quá muộn .

Những chuỗi ngày qua là những tháng ngày dài và lạnh nhất của anh, anh sống lại với quá khứ khi đóng cánh cửa căn phòng tối lại .

Những mảnh vỡ kí ức hiện về từng chút, từng chút một.

Lần đâu ta gặp nhau ở chốn Sài Gòn khi mà em là một cô bé đáng yêu

Một câu hờn trách, một tách cafe bên nhau, và một SMS đáng yêu

Tất cả luôn hiện về xung quanh anh

Mùi hương em nồng nàn đâu đó

Căn phòng đặc quánh lại với bóng tối.

Nhưng em ơi,

Nhớ thì được gì ?

Được gì khi quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, sự thật vẫn mãi là sự thật. Và dù là gì đi nữa thì những thứ ấy đều nói với anh rằng: Tồi!! Anh là một thằng tồi!

Anh xin lỗi (dù thật sự thì anh không đáng để được em chấp nhận lời xin lỗi). Nhưng anh thật sự: Xin lỗi.Về mọi thứ, mọi thứ mà em đã chịu đựng.

Đã muộn rồi khi bên em là một người tốt hơn anh thì anh mới nhận ra được rằng sự khác biệt tinh tế giữa: nắm lấy một bàn tay, và nắm lấy một linh hồn là như thế nào?

Anh ích kỉ, và vẫn thế khi những gì anh muốn viết "dành cho em" chỉ là về anh em nhỉ? Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của em. Nhưng những chuỗi ngày vô tận ấy là những lần online chỉ để vào blog của em một cách im lặng chỉ để đọc những thứ có thể đọc được. Chỉ để nhòa nước mắt khi em nghĩ về một người khác. Chỉ để cười khi em comment với một đứa bạn thân, chỉ là nước mắt khi status của em là một nỗi buồn hay một câu chua xót.

Anh cười nhiều trong những ngày ấy (nhưng có lẽ chưa bao giờ được gọi là vui). Anh mỉm cười với cuộc sống quanh anh dù khi đóng cánh cửa lại anh là cái gì đó không thành lời của ngày hôm qua.

Vậy thì như vậy có được gọi là hối hận không em nhỉ?

Nỗi nhớ em càng da diết càng đớn đau thì anh lại càng trượt dài với tội lỗi!

Quá trễ và không đáng… Anh không đáng! Không đáng để được tha thứ, được quan tâm sau những gì anh gây ra .

Nhưng (có lẽ không nên là nhưng) nếu có thể (dù là không bao giờ) - khi em đọc được những dòng này (nó không thể lãng mạn hay cảm động như anh muốn) thì anh chỉ mong được một điều rằng: Gặp lại em một lần nữa!

Được không em?

Sẽ không có níu kéo, không có ...day dứt. Chỉ là một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi em à!

Được không em?

Mình... làm lại từ nơi kết thúc ...được .. không em? Anh yêu em, thật sự rất yêu em (điều mà anh ít bao giờ nói thật lòng nhưng đây là thật từ tận cùng con người anh). Anh không chắc có thể làm được gì nhưng nếu thời gian có thể trở lại hay được cho trở lại thì anh sẽ làm ...làm tất cả ... chỉ để không sai lầm như anh đã làm.

Rất khó để đến với nhau
Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình
Mình đã hứa với nhau những gì
Mình hãy giữ trọn vẹn lời hứa
Hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa.


Mình ... làm lại được không em?

Gạt đi quá khứ,

Gạt đi nỗi đau,

Gạt đi tất cả,

Xin em... đấy!!!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bài hát cảm động của chàng trai dành cho cô gái

Một chuyện tình cảm động giữa đời thường. Tình cảm của chàng trai dành cho người yêu của mình thật tuyệt. Đó mới chính là tình yêu đích thực. Hi vọng cuối cùng rồi họ cũng được hạnh phúc!!!!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Sao Em Không Chấp Nhận Anh Sớm Hơn?

Anh cầm bó hoa màu vàng rực rỡ, tay mở cánh cửa phòng bệnh 209B.

"Để em giúp chị!” – Anh bước thật nhanh khi trông thấy cô đang cố sức gượng dậy, đôi bàn tay anh khéo léo đỡ cô dựa lên chiếc gối được kê xéo ở đầu giường.

Cô mỉm cười nhìn anh:

"Cảm ơn nhóc! Mà sao lúc nào cậu cũng có thời gian đến thăm tôi vậy? Bỏ bê bạn gái để lo cho bà già này hả?”

"Chị à, em…”

"Trời hôm nay rất đẹp!” – Cô cắt ngang, quay mặt ra phía cửa sổ để tránh ánh mắt của anh. Lúc nào cũng thế, anh luôn là người đuổi còn cô là kẻ trốn chạy. Không biết cả hai đã chơi trò cút bắt này bao lâu rồi? Một năm? Hai năm? Ba năm? Hay nhiều hơn thế nữa?

Lần đầu tiên anh tỏ tình, cô đã thẳng thừng từ chối với lí do tuổi tác không hợp. Cô hơn anh 5 tuổi. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ phá vỡ một hình tượng cặp đôi hoàn hảo mà cô luôn mong ước. Ai bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổi tác! Với cô, nữ lớn tuổi hơn nam là mối quan hệ không bền, không xứng và không logic. Con trai phải thật mạnh mẽ để luôn bảo vệ con gái do đó không thể nào cô lại đi quen một đứa nhóc choai choai đáng mặt em mình.

Nhưng không vì thế mà cô đồng ý cặp bới vất kì gã nào lớn tuổi hơn, chững chạc hơn. Cô tôn trọng mối liên kết hai con người, đó là tình yêu. Cô hay đùa với anh rằng:

"Chừng nào cậu khiến tôi yêu cậu và không thể sống thiếu cậu, tôi sẽ chấp nhận lời tỏ tình đó và làm bạn gái cậu”.



Cô chỉ nói chơi ai dè anh tưởng thật:

"Chị hứa rồi đó nha! Tới khi đó cấm nuốt lời!”

Nhưng thật ra không chỉ có anh tưởng thật mà cả cô cũng thế. Đã một tháng từ khi vụ tai nạn giao thông xảy ra cướp đi sự sống của ba mẹ và đôi chân của cô. Cô gần như suy sụp và hoàn toàn tuyệt vọng nhưng nhờ có anh, cô lấy lại được nghị lực và sự mạnh mẽ. Anh luôn đến bệnh viện chăm sóc và an ủi cô. Những lúc cô muốn buông xuôi và không nghe lời, anh hét lên:

"Chị nghĩ như thế là hay lắm sao? Ba mẹ chị trông thấy cảnh này sẽ vui hơn chăng?”

Cô bật khóc nhìn anh đang nổi giận:

"Chị… không thể… Mọi người nhìn chị bằng con mắt thương hại! Chị… không thể tự làm gì… lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác… Em nghĩ cuộc sống như thế có đáng sống không?”

Cô vòng tay ôm người anh, gục đầu vào vai anh nức nở:

"Đáng sợ lắm! Chị… thấy rất cô đơn… Chẳng có ai bên cạnh cả!”.

Anh cũng ôm lấy cô, siết thật chặt:

"Ngốc thế! Em không bao giờ bỏ chị một mình. Yên tâm đi!”.

Có lẽ tình yêu lặng thầm đến lúc nào không hay. Những lúc con người yếu đuối nhất cũng dễ dàng sa vào lưới tình nhất. Cô yêu anh nhưng không dám thừa nhận. Cô không thể trở thành gánh nặng của người mình yêu. Đôi chân liệt này không thể giúp cô làm gì ngoài việc cản trở cuộc sống của anh.

Dỗ dành cô ngủ xong, anh ngồi lặng ngắm gương mặt xanh xao, bàn tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên mặt cô.

Cô rất đẹp, cái đẹp hồn nhiên, ngây thơ như con nít. Tuy cô lớn hơn nhưng trông cô, ai cũng ngỡ là em gái anh. Đôi lúc anh rất buồn, buồn vì cô không hiểu lòng anh, không yêu anh. Nhưng anh tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi.

Bất giác, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

Thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Cô như cảm nhận được nụ hôn và khẽ khàng đáp trả.

"Anh yêu em!” – Anh thì thầm – "Anh biết em vẫn chưa ngủ. Lần này có thể trả lời anh không?”.

Cô mở mắt, lặng lẽ nhìn anh. Thật lâu, thật lâu. Cô khẽ hỏi:

"Em chẳng có gì xứng với anh. Tại sao anh vẫn thích?! Em chỉ là một kẻ tàn phế. Em chỉ làm khổ lây anh mà thôi!”

"Anh đã nghe qua một câu nói rất hay!”

"Câu gì?”

” Một vật nếu đem chia cho hai người sẽ là điều lí thú vì vậy hãy chia cho anh phân nửa đau khổ của em”

"……Anh…”

"Như câu nói đó… hãy chia cho anh phân nữa đau khổ của em!”.

Cô không trả lời, nước mắt tràn khỏi khoé mi, ràn rụa trên gương mặt. Cô quàng tay ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào từng tiếng:

"Em…yêu … anh! Ngoài điều này ra… em chẳng thể… làm gì cho anh cả…”

"Với anh, bấy nhiêu thôi là đủ rồi”

Nắng chiều gần tắt. Từng tia sáng màu cam len lỏi hắt qua ô cửa, chiếu lên chiếc bóng của đôi tình nhân đang hôn nhau. Mây như ôm lấy những tán lá, cành lá khẽ run lên, bồi hồi và say đắm.

Ngày hôm sau, anh lại vào thăm cô.

Dù cô vẫn còn mặc cảm tự ti về đôi chân tàn phế nhưng anh tin rằng tình yêu sẽ tiếp thêm nghị lực cho cô.

"Em đang làm gì đó?” – Anh hỏi khi thấy cô cất nhanh mẩu giấy đang viết trên bàn lúc anh vừa bước vào phòng.

Cô nhìn anh hồi lâu, đôi mắt thật sâu đầy khó hiểu rồi bất chợt cô cười thật dịu dàng:

"Bí mật! Không cho anh biết!”

Anh cũng cười, cắm bó hoa vào lọ trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc ngỗ nghịch nằm lung tung trên tấm lưng cô:

"Bác sĩ nói khoảng hai ba ngày nữa là em xuất viện được rồi! Có lẽ anh phải đi làm thủ tục một lát. Đợi anh nhé!”

Cô khẽ gật đầu. Anh hôn nhẹ lên môi cô đầy âu yếm.

Đợi anh ra khỏi phòng, cô lại cho tay vào túi áo, rút ra mẩu giấy ban nãy.

Cô bần thần nhìn ra ô cửa sổ, mẩu giấy trong tay ướt tự bao giờ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Ngoài trời,

mây lãng đãng trôi về phía xa xa, khuất dần sau những toà nhà cao tầng.

Cô nghe vang vọng bên tai lời của những cô y tá nói với nhau đêm qua:

"Anh chàng đó chung tình quá!”

"Lại đẹp trai nữa!”

"Thế mà yêu phải cô gái ấy!”

"Khổ cả đời đấy”

Lại có tiếng người khác chen vào, giọng nói nghe thấu tình và trầm hơn:

"Con người ta đôi lúc phải sống vì tình yêu của đời mình chứ!”

Giọng cô y tá khác phản bác:

"Vì tình yêu mà khổ suốt đời như thế chỉ là một kẻ khờ mà thôi!”

………

Có lẽ họ không ngờ rằng cô vô tình nghe được.

Và cô đã thức trắng đêm.

Phải chăng khi chúng ta muốn vứt bỏ sự tự ti thì chưa chắc làm được. Tất cả mọi người xung quanh nhìn ta bằng con mắt nào mới là điều quan trọng.

Cô không muốn làm gánh nặng cho anh dù cô biết rằng anh không hề xem mình là gánh nặng, Vì anh yêu cô. Nhưng cô không thể chỉ vì tình cảm ích kỷ mà ràng buộc anh với mình cả đời. Thế thì tình yêu cô dành cho anh chỉ là con số 0 mà thôi.

Cô vẫn ngồi bất động trên giường, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong thâm tâm dường như đã có quyết định cuối cùng.

Mảnh giấy trong tay, cô nắm thật chặt như muốn níu kéo điều gì đó.

________________

Cửa phòng bệnh chợt mở, anh trở lại với nụ cười trên môi.

Cô nhìn anh, đôi mắt cô thật buồn và đong đầy yêu thương.

"Anh à, em muốn ra ngoài sân. Ở một chỗ hoài thế này khó chịu lắm! Anh đưa em ra ngoài hóng gió nhé!”

Anh hơi ngạc nhiên. Nằm viện gần ba tháng đây là lần đâu tiên cô muốn xuống sân. Nhưng ngay lập tức anh nghĩ rằng cô đã vứt bỏ mặc cảm và yêu đời như lúc trước. Anh vui vẻ gật đầu rồi vội vàng lấy chiếc xe lăn ở góc phòng đến gần giường cô ngồi.

Anh bế cô lên thật nhẹ nhàng để tránh cho cô thấy bất tiện và gợi lại nỗi buồn về đôi chân.

Lúc anh đặt cô lên xe, cô bỗng ôm chầm lấy anh. Vòng tay cô siết chặt và cô hôn lên môi anh thật nồng nàn.

"Sao thế? Yêu anh lắm phải không?” – Anh cười.

"Ừ, em yêu anh lắm! Anh nhớ nhé!”

"Nhớ gì?”

"Thì nhớ là em rất yêu anh đấy!”

"Được rồi, sao mà quên được! Đi thôi, công chúa của anh!” – Anh đứng thẳng dậy, tay đặt lên tay cầm chiếc xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.

Một vài cô y tá doc hành lang nhìn hai người rồi khẽ thì thầm với nhau điều gì nó. Anh không để ý nhưng cô thì biết tất cả. Cô chỉ gượng cười và cúi chào tất cả mọi người. Dù sao họ cũng đã chăm sóc cô gần ba tháng.

Chăm sóc một kẻ tàn tật là rất khó khăn.

Có lẽ cô đã làm khổ rất nhiều người.

___________________

Anh đưa cô đi dạo một vòng khắp khuôn viên bệnh viện.

Họ nói chuyện ríu rít thật vui vẻ.

Nắng trải dài trên sân khiến cô ửng hồng đôi má.

Cô khẽ run người, anh liền cởi áo khoác của mình khoác lên người cô:

"Anh yêu em lắm!”

Cô cười khúc khích:

"Điều này em biết lâu rồi!”

"Mai mốt em cưới anh rồi, anh sẽ nói cho em nghe cả đời!”

Gương mặt cô chợt tái xanh, đôi gò má nhợt nhạt. Rồi cô gượng gạo:

"Em mệt rồi, mình về phòng lại đi anh!”

____________________

Anh đẩy cô đến chỗ thang máy, tay bấm nút lên tầng hai. Cô chợt quay sang anh, cởi chiếc áo khoác của anh ra:

"Trả cho anh đây!”

Thang máy chỉ có hai người, anh lại cúi xuống hôn cô. Đó là cử chỉ vô thức, là thói quen tình cảm của anh.

Cửa thang máy mở ra, cô lại nói, lần này có phần chậm rãi hơn:

"Em đói rồi! Anh đi mua cháo cho em nhé!”

"Đưa em về phòng rồi anh sẽ mua”

Cô lắc đầu, nhất quyết không chịu, như thế đợi lâu lắm. Cô quả quyết mình không phải con nít, có thể tự về phòng mà không cần anh đẩy. Anh đành phải nhún nhường vì sợ cô bực tức, cho rằng anh khinh thường cô.

Anh đi rồi, cô nhìn theo. Đôi mắt nhoè nhoẹt nước. Cô thở mạnh ra, nhìn xung quanh. Giờ này là giờ nghỉ trưa nên hành lang vắng người.

Cô dùng hết sức mạnh của đôi tay, đẩy bánh xe lăn về phái cầu thang bộ. Cô dừng lại trên đỉnh thang, nhìn xuống những bậc thang dài hun hút.

Cô nhắm mắt lại,

trên môi nở nụ cười.

Tay vẫn bấu chặt trên bánh xe lăn, chậm rãi quay tiếp vòng xe.

Thật chậm, thật mạnh…

________________________

Anh kiếm trong ví không có tiền lẻ, chỉ có vài tờ mệnh giá 500000đ. Anh đưa tay vào áo khoác:

"Đây rồi!” – Anh mỉm cười với bà chủ quán khi tay chạm phải những đồng xu mà mảnh giấy thô ráp.

Anh lặng người, nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay, người bất giác run lên. Một linh cảm không lành bỗng ùa về xâm chiếm lấy tâm hồn anh.

"Anh à! Đôi lúc em tiếc rằng sao mình không yêu anh sớm hơn. Mà khoan, anh phải hứa với em là không bao giờ được khóc, không được đau khổ khi biết chuyện nhé! Vì như thế em sẽ có lỗi lắm!

Em biết anh rất yêu em. Nhưng tình yêu đó chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh thôi. Em không xứng với anh. Em muốn vứt bỏ mặc cảm để đến bên anh nhưng không được, sẽ rất ích kỷ! Cuộc sống còn nhiều thứ đang chờ anh. Nếu đến với em, anh sẽ bị thiệt thòi! Một cô vợ như em không giúp được gì cả! Em … có lẽ là em yếu đuối, vô dụng. Em không thể chịu đựng những suy nghĩ của người khác về mình. Em không thể sống bàng quan như vậy!

Em muốn yêu anh sớm, vì như thế ít nhất chúng ta cũng có được chuỗi ngày hạnh phúc lâu hơn và em sẽ có thể ra đi với nhiều kỷ niệm đẹp hơn.

Anh à, có lẽ lúc trước em quá kiêu ngạo và thiển cận. Em đòi hỏi những thứ linh tinh mà không biết rằng tình yêu của anh chính là món bảo vật quý giá nhất trong đời. Bây giờ em nhận ra cũng không thể níu kéo được! Đã quá trễ để mở cửa một trái tim, phải không anh?

Nhưng dù sao em vẫn mong anh tin một điều. Đó là: Em yêu anh!

Hãy nhớ là không đau khổ, anh nhé!”

Anh lặng người, tờ giấy trong tay rơi xuống. ……

Loa bệnh viện đang thông báo một nữ bệnh nhân đã tự tử ở cầu thang lầu hai.

Gió thổi thật mạnh.

Lá rơi rụng lả tả, một chiếc lá vô tình vướng lại trên vai anh…

p/s: Nếubạn đã yêu thì hãy cố gắng mà nắm lấy tay người ấy bằng mọi giá. Số phận chẳng chờ đợi bạn nói tiếng yêu và cuộc đời cũng không quá dài cho những yêu thương nhút nhát đâu :)

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Đếm thời gian

Định mệnh là sợi dây vô hình trói buộc người đàn ông và người phụ nữ lại với nhau.

Cô bước từng bước nặng nề xuống cầu thang cố tìm lại chút ký ức còn sót lại từ những cơn đau đầu nhói buốt đến tận xương tủy – hậu quả của một đêm vật vã với những thức uống có cồn.

Vốc một vốc nước lạnh vỗ vào mặt, cô soi mình trong gương. Cô đã trở thành cái gì thế này? Một cô gái lụy tình, một cô gái mượn rượu giải sầu vì thằng đàn ông ích kỷ – kiểu người mà cô trước nay vốn rất ghét. Cuộc đời thật trớ trêu. Cô gái trong gương nhếch môi cười nhạo.

Cô thay vội quần áo và vớ lấy mấy chiếc bánh quy trong hộp nếu không cô sẽ bị muộn làm. Thế đấy, dù có bị thất tình thì vẫn phải đi làm. Không có người yêu vẫn sống được nhưng không đi làm… cô chết chắc.

Thứ Hai nên không khí ở cơ quan cũng uể oải chẳng khá hơn tâm trạng của cô là mấy. Sẽ không như thế này nếu cả cuối tuần vừa rồi mọi người không phải vất vả chạy đôn chạy đáo lo cho chương trình kỷ niệm 10 năm thành lập công ty sắp tới. Con người ta lại cứ thích những thứ phù phiếm như thế. 1 năm, 5 năm, 10 năm…

Người ta đặt mốc, đánh dấu rồi đặt tên cho những thứ như vậy. 7 năm, chính xác thì 4 ngày nữa là tròn 7 năm cô và anh yêu nhau. Giờ thì sao chứ? Những con số vô cảm đó, giờ chúng chẳng còn một ý nghĩa nào ngoài việc làm cô tổn thương. Những cơn đau đầu lại ập đến, đau đến mức đôi lúc cô đã có ý nghĩ muốn làm tổn thương một ai đó để họ cũng cảm nhận được nỗi đau này. Rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu rượu vậy?

Cuối hạ với những cơn mưa không ngớt. Đường phố ướt nhẹp. Chà, thời tiết cũng phù hợp với tâm trạng của cô ghê! Nhâm nhi cốc cà phê, cô đứng gần cửa sổ ngắm nhìn phố xá bên dưới. Sắp hết giờ làm nhưng cô chẳng muốn về nhà một chút nào. Một phần vì cô ghét bị ướt một phần vì… từ giờ sẽ chẳng có ai đợi cô về nữa.

-Em đứng đấy đi. Để anh lấy ô đã.

Nhưng cô gái bướng bỉnh chỉ muốn chạy ngay ra chỗ anh thật nhanh.



-Thật là, em chẳng bao giờ nghe lời anh cả. Dính mưa nhỡ ốm ra đấy anh lại phải chăm sóc em. Mệt chết được!

-À, hóa ra là vậy. Tưởng anh quan tâm em ai ngờ… - Cô gái ra vẻ hờn dỗi.

-Tất nhiên rồi. Chàng trai vẫn tiếp tục.

-Nếu sau này anh mà bị ốm thì em cũng mặc kệ.

-Em hứa rồi đấy nhé!

Rồi cả hai phá lên cười. Mưa mỗi lúc một to hơn, những mảng ký ức cũng mờ dần cùng với tiếng cười nhạt nhòa trong tiếng mưa. Mọi người trong phòng đang xôn xao vì hôm nay có bão về rồi những lo lắng rằng những trận lụt lịch sử có thể lặp lại. Cơn bão cuối cùng của mùa hè.

Thật tốt! Vậy thì cuốn đi giùm tôi tất cả, tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng thực lòng cô sẽ chẳng bao giờ quên được anh trừ phi cô bị mất trí nhớ. Chỉ là cô sẽ cố để không còn nghĩ đến anh từng phút từng giây như bây giờ nữa. Anh, đã là quá khứ rồi và quá khứ thì nên ngủ yên.

Rẽ nước hai “con sông”, cuối cùng cô cũng về đến nhà. Cô ngập ngừng. Cô sợ một mình, sợ đối diện với cô gái mà cô nhìn thấy trong gương sáng nay, sợ nhìn thấy căn phòng bừa bộn với những chai rượu nằm lăn lóc, khăn giấy, những bức ảnh kỷ niệm… Do dự, cô tra chìa khóa vào ổ và bật đèn.

-Yaaaaaaaaaaaaaaa

Chuyện gì vậy? Cô giật mình vì những tiếng pháo giấy nổ liên tiếp. Trước mặt cô là những gương mặt cười toe toét sung sướng vì đã làm cho cô bất ngờ.

-Gì thế này? Gì thế? Làm sao mà các cậu vào được nhà tớ?

Cô không ngớt đặt ra các câu hỏi trong khi cả người thì đang bị kéo vào bàn trong phòng khách. Một chiếc bánh ga tô với nến cắm lung linh đang đợi sẵn chờ cô.

-Chúc mừng sinh nhật!

-Happy birthday!

Đủ thể loại các kiểu chúc mừng từ bạn bè cô. Mọi người nhao nhao dí dí vào mặt cô những hộp to hộp nhỏ lòe loẹt màu sắc. Bỗng cô bạn thân đập bộp vào đầu cô một cái.

-Này, đừng nói là mày cũng quên cả sinh nhật mình đấy chứ!

Vẫn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình của cô cả lũ lao vào đánh túi bụi.

-Đánh nó đi. Tụi mình vất vả cả buổi để cuối cùng nó thể hiện cái vẻ mặt như kiểu “Các người đang làm gì trong nhà tôi thế này?” à.

-Còn tao đã khổ nhục chôm chìa khóa nhà nó.

-Thôi đi, không có Minh Tinh này lên kế hoạch thì làm sao mọi người có thể hoàn thành được hả?

-Lại đùa! Ai là người phải gò công làm xe ôm đưa các bà đi mua hết thứ nọ đến thứ kia hả?

Cứ thế sinh nhật thứ 27 của cô trôi qua trong ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp của bạn bè. Cô thực sự đã quên mất ngày sinh của mình. Người ta vẫn nói càng nhiều tuổi phụ nữ càng muốn giấu đi số tuổi thực của mình. Cô đã là một bà chị già, không còn trẻ trung như các em xì-tin nữa nên đáng nhẽ sinh nhật cô sẽ chỉ là những ly rượu, tiếng nhạc ồn ào trong các quán bar cùng những đứa bạn già chí cốt khác.

Thế mà những đứa bạn già chí cốt đó vẫn có thể cho cô một một sinh nhật đáng nhớ như thế này như thể cô vẫn còn là một cô gái sắp đón tuổi 18 đầy mơ mộng cách đây 9 năm vậy. Ngoài kia mưa bão to như thế nào cô chẳng biết nhưng trong này chỉ có tiếng cười mà thôi. Không một lời an ủi, không một tiếng động viên cũng chẳng ai hỏi vì sao cô và anh chia tay hay mọi chuyện diễn ra như thế nào cứ như anh chưa từng tồn tại.

Cả lũ ngồi đánh bài rồi kể chuyện ma đến đêm. Khi những cơn buồn ngủ kéo đến thì ai nấy cũng đều đã thấm mệt. Cô mơ màng giữa những ánh đèn, những dây tua-rua trang trí lóng lánh đủ màu sắc rồi những khuôn mặt mờ dần, mờ dần cho đến khi tất cả bị bao trùm bởi một màu đen đặc quánh. Cô thấy anh đang đứng đó, nơi phát ra ánh sáng mờ nhạt, một mình.

Cô bước đến gần hơn để chắc chắn rằng đó là anh. Đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười hiền hòa. Chính là anh. Cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi. Anh ra hiệu cho cô nắm lấy tay anh rồi dắt cô đến trước một cánh cửa. Cô đi theo anh trong vô thức, tất cả những gì cô cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay anh, rất gần.

Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa. Một thế giới thật khác so với chỗ cô vừa đứng cách đây không lâu: Một cánh đồng xanh bao la ngập tràn ánh nắng, gió thổi lồng lộng. Và trong thế giới ấy chỉ có cô và anh. Nhưng cô chưa kịp tận hưởng giây phút tuyệt vời ấy thì hình ảnh anh biến mất, cánh đồng xanh ngút ngàn cũng biến mất trả lại không gian màu đen ban đầu.

Những hình ảnh khác bắt đầu xuất hiện. Cô thấy anh và cô của những ngày trước. Hai người đang cãi nhau. Công việc của anh không tốt. Anh quăng đồ đạc khắp nơi còn cô thì gào khóc trong nước mắt. Rồi anh nói chia tay. Cô ngã quỵ xuống như một con rối bị đứt dây, tan đi như một làn khói, hình ảnh đó mau chóng bị màn đêm đen nuốt chửng. Rồi cô lại thấy chính mình đang điên cuồng níu kéo anh, hàng trăm tin nhắn, cuộc điện thoại. Và hình ảnh cuối cùng, lúc cô quay cuồng trong men say.

Tất cả vội vã hiện ra rồi cũng nhanh chóng tan biến đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình cô đơn độc. Anh đi rồi, cô phải chấp nhận sự thật đấy. Không, không… cô không thể để anh đi như vậy được! KHÔNG!

Cô tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi, hơi thở dồn dập. Ánh nắng chiếu xuyên qua những tấm rèm cửa rọi vào mặt làm cô nheo mắt. Trên bàn có một tờ giấy nhắn của bọn bạn. Chúng nó đã dọn dẹp bãi chiến trường của tối hôm qua hộ cô và đã về từ sớm. 1 tháng kể từ khi chia tay, anh vẫn ám ảnh cô trong cả những giấc mơ.

Cô bước xuống giường, kéo rèm để căn phòng hứng trọn những tia nắng ấm áp cuối hạ. Anh đã không còn ở bên cô nhưng gia đình và bạn bè vẫn luôn ở đây, vẫn luôn lo lắng và quan tâm tới cô. Những ngày qua cô đã làm cho họ phải lo lắng quá nhiều rồi. Cho dù trái tim này vẫn đau và không biết đến bao giờ sẽ khỏi nhưng chắc chắn cô sẽ mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn vì biết đâu, những chuyện như thế này sẽ lại xảy ra một lần nữa…

Tại một nơi khác…

Sân bay Nội Bài. 5h sáng. Cảm nhận làn sương mỏng manh qua từng nhịp thở mệt mỏi, anh chầm chậm kéo chiếc va li. Không việc gì phải vội, chuyến bay đi Milano của anh 1 tiếng nữa mới khởi hành. Anh đã tàn nhẫn bỏ lại tất cả, bỏ lại cô. Anh biết cô sẽ hận anh, sẽ căm ghét anh. Nhưng cô sẽ chỉ ghét anh trong 1 tháng, 3 tháng, 1 năm… rồi cô sẽ quên anh, quên đi gã đàn ông xấu xa đã làm cô phải khóc, rồi cô sẽ chẳng còn nhớ đến sự tồn tại của anh nữa. Ai mà biết được.

Tờ giấy khám sức khỏe chẩn đoán anh bị u não được cất kỹ dưới đáy va li. Thời gian của anh chỉ còn được tính bằng tháng. Anh đã bỏ cả thói quen đeo đồng hồ vì anh sợ tiếng kim lạnh lùng chạy qua những con số vô cảm. Đừng vội nghĩ rằng anh cao thượng, rằng anh ra đi vì không muốn làm gánh nặng cho cô. Thực ra anh rất ích kỷ. Anh lo sợ cô sẽ nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình, lo sợ cô sẽ thương hại anh, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh.

Vì thế, anh đã bỏ rơi cô trước khi cô bỏ rơi anh để ít nhất nếu cô có nhớ đến anh cũng sẽ là một “anh” khỏe mạnh với nụ cười rạng rỡ trên môi chứ không phải “anh” yếu ớt đợi ngày tử thần đến mang đi. Giờ anh sắp rời xa cô trở về với đất nước mà anh với cô đã từng chọn làm nơi hai người sẽ hưởng tuần trăng mật.

Ngày hôm đó như vừa mới đây thôi! Giữa muôn vàn đất nước, anh lại chọn Việt Nam để làm việc cũng giống như giữa muôn vàn người, cô lại chọn anh vậy. Định mệnh đưa anh đến thì cũng chính nó mang anh đi. Tiếng cô tiếp viên thông báo chuyến bay Hà Nội – Milano sắp cất cánh, anh xách vali đứng dậy. Anh quay lại nhìn, tưởng tượng ra cô đang đứng đó vẫy chào anh.

- Tạm biệt. Chúc em hạnh phúc!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nếu em trả đủ tiền thì liệu anh có bán trái tim anh cho em không ?

Chuyện rằng có một chàng trai . Suốt cuộc đời mình , anh ta nghĩ rằng anh ấy chỉ có một thứ tình yêu lớn nhất và duy nhất . Đó là tình yêu với tiền . Và trong thâm tâm anh ta tự nhủ rằng trái tim anh ta đã hóa đá , nên không thể rung động trước bất kì cô gái nào ! Anh ta cứ sống như vậy , cho đến một ngày ....

Cho đến một ngày , có một cô gái xuất hiện . Sau khi gặp anh , nói chuyện với anh rất nhiều , cô gái đó nhận ra rằng cô đã thích anh ! Cô thích tính cách của anh ! Cô thích cách anh cười , thích cái cách anh nói chuyện , cách anh làm cô cáu kỉnh để rồi lại làm cô cười . Cô thích , rất thích ... Cô thích nhiều điều nơi anh !

Nhưng cô lại mắc một lời nguyền . Đó là với bất kì chàng trai nào mà cô thích ,cô chỉ thích chàng trai ấy trong ba tháng . Sau ba tháng đó thì cô với chàng trai đó sẽ là người xa lạ , chưa từng quen biết nhau . Chỉ khi nào có một chàng trai - người yêu cô thực sự và thực sự yêu cô - sẵn sàng trao cho cô trái tim của người ấy thì lời nguyền ấy mới chấm dứt . Nhưng những mối tình ba tháng lần lượt đi qua cuộc đời cô gái .Mà không có bất kì một chàng trai nào chấm dứt được lời nguyền ba tháng đó !

Sau nhiều lần như vậy thì cô đã thấy rất mệt mỏi vì những mối tình ba tháng . Vì cô đi từ thất vọng này đến thất vọng khác . Nên khi gặp anh , cô mong anh sẽ là tình yêu cuối cùng của cô. Cô không muốn chuyện tình lần này của cô là tình ba tháng một lần nữa ! Cô đã kiệt sức thật rồi ! Cô không muốn , không muốn thêm một mối tình như thế nữa . Khi thời hạn ba tháng sắp hết , cô đã kể cho anh nghe lời nguyền ba tháng của cô . Cô mong anh sẽ là người kết thúc lời nguyền ba tháng đó .

Nhưng khi chàng trai nghe về lời nguyền của cô gái , anh đã khuyên cô đi tiếp , tiếp tục để lời nguyền ba tháng đó đeo bám cô . Bởi anh tin chắc rằng con tim anh sẽ không rung động trước cô! Bởi vì , chẳng phải đã có rất nhiều chàng trai đến với cô trước anh sao ? Nhưng chẳng ai làm được cả ! Huống chi một con người như anh thì sao có thể làm được điều đó !

Khi ấy , cô khẽ mỉm cười và hỏi :
_Nếu em trả đủ tiền thì liệu anh có bán trái tim anh cho em ko ?
Anh lạnh lùng trả lời :
_Dù em có trả cho tôi bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ bán con tim tôi cho em đâu ! Bởi vì em không bao giờ , không bao giờ có thể trả đủ cho tôi cả !

Nghe chàng trai nói vậy , cô chỉ biết mỉm cười và chấp nhận ra đi . Dù trong lòng cô gái không muốn như vậy ! Nhưng cô vẫn chấp nhận điều đó ! Bởi dù cô có thích anh ấy đến đâu thì cũng không thể , không thể làm anh đổi ý . Cô không thể mang lại tình yêu cho anh , không thể khiến con tim đá của anh đập trở lại . Bởi thời gian của cô đã hết rồi ! Cô phải chấp nhận ra đi ! Chấp nhận ra đi để chàng trai ở lại với trái tim đá của anh .

Cô không thể làm được gì cho người cô yêu thương . Nên cô đành phải để chàng trai ở lại mà không có cô ở bên ! Một ngày nào đó , sẽ có một cô gái khác làm con tim đá của chàng trai đập trở lại . Khi đó thì trên khuôn mặt anh sẽ nở nụ cười đẹp nhất , thay cho bộ mặt rầu rĩ của anh bây giờ . Nhưng giờ thì cô không thể làm điều đó ! Cô cầu chúc may mắn , cầu những điều tốt đẹp nhất cho cô gái sẽ khiến anh cười .

Khi cô gái ra đi thật , thì chàng trai nghe thấy âm thanh lạ .Chàng trai tự hỏi đó là âm thanh gì ! Đó chính là tiếng đập của trái tim chàng trai . Khi ấy chàng mới nhận ra rằng chính người con gái -mà anh đã từ chối ấy - đã làm trái tim anh đập trở lại . Trái tim anh đang đập rất mạnh mẽ . Nó đã sống lại thật rồi ! Sự ra đi của cô mới khiến chàng cảm nhận được đâu mới là hạnh phúc mà chàng đã bỏ quên bấy lâu. Chàng trai mới nhận ra tình yêu lớn nhất của chàng không phải là tiền .

Khi ấy , chàng trai mới thốt lên :
_ Dù em có không trả cho tôi bất kì cái gì thì tôi cũng sẵn sàng trao cả con tim tôi cho em !
.... Nhưng đã quá muộn rồi ..............
Mọi người nhớ kỹ nhé. Hãy nắm lấy tình yêu trước khi quá muộn. Hãy làm những gì mà con tim mình nghĩ!!^^

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Dường như tớ vẫn còn yêu cậu

Tớ đã không đủ can đảm để cất đi những bức ảnh, gom lũ thú bông xuống kho, thậm chí không thể xóa đi dù chỉ là một tin nhắn.
Dường như tớ vẫn không thể nào có khái niệm "chỉ là bạn bè" với cậu được, vì tớ biết, một phần trong tớ vẫn luôn luôn yêu cậu. Cậu vẫn online hằng ngày như một thói quen, bất kể là còn yêu tớ hay không, đâu việc gì phải đóng nick...

Bắt đầu từ khi nào mà tụi mình đã không còn ở cạnh nhau nữa cậu nhỉ? Vì tớ có quá nhiều thứ để làm nên bỏ quên mất tình yêu, có quá nhiều mối quan hệ để không kịp nhận ra đâu mới là người mình thật sự cần, có quá nhiều thứ để chạy theo mà không biết chính tình yêu đã phải dừng lại.

Ừ thì kết thúc đi, nếu đó là ý cậu muốn. Tớ không đủ yêu thương để hiểu nhưng dư thừa tự ái để gật đầu đạp đổ những gì mình đã xây. Tớ không đủ kiên nhẫn để lắng nghe, nhưng dư thừa kiêu hãnh để tin rằng không có người này mình vẫn còn rất rất nhiều người khác.

Rồi xa nhau một thời gian, quá dài cho những nỗi nhớ, quá ngắn để có thể quên đi...

Tớ cố gắng không chen chân vào bất cứ diễn biến cuộc sống nào có cậu trong đó. Nhưng vẫn không ngăn được mình chạy đến quán ngày xưa, góc bàn ngày xưa và nhìn cậu tan học. Cái dáng gầy gầy ấy ngày xưa vẫn chở tớ loăng quăng mỗi buổi chiều giờ xa quá, vách ngăn bờ kính mờ, vài mét đường lộ và một khoảng cách trái tim không gì cứu vãn được.

Rất nhẹ nhàng để kết thúc một mối quan hệ dù biết rằng sau chuỗi ngày nhẹ nhàng đó là những chuỗi ngày sóng gió thật sự với cả hai.

Sáu tháng dài đằng đẵng trôi qua. Tớ thử nghiệm mình trong những tình yêu mới. Ban đầu tớ tưởng mình yêu thật, nhưng bao giờ cũng vậy, sau thời gian đầu chuếnh choáng men say lại ngỡ ngàng nhận ra mình đang đi tìm một hình bóng nằm sâu trong trái tim chứ không phải đang yêu người ở thì hiện tại.

Tự nhiên lại rất nhớ những ngày bình yên trong tình yêu với người mà tớ thật sự yêu! Để từ đó, tớ lặng ngắm cái avatar cậu sáng mỗi tối như nhìn ngắm một khuôn mặt vừa xa... Gần là thế, nhưng mãi mãi là một khoảng không không bao giờ vừa cho tay với!

Thỉnh thoảng tớ cũng để cho nick mình sáng đèn, và chờ đợi… Để rồi cửa sổ chat không một lần rung lên, để tự gõ mình một cái vô đầu cho tỉnh!

Một ngày, cái avatar kia không còn cô độc. Chủ nhân nó đã tìm được một người khác để yêu thương. Tớ lặng người đau nhói, nhìn nụ cười ánh mắt từng là của mình một quãng đường, giờ đã rất xa.

Tớ hiểu rằng khi yêu thương một người một cách chân thành, tình yêu cũng chỉ đứng hàng thứ hai, rằng khi nghĩ đến có ai đó yêu thương cậu như tớ yêu thương thì lòng tớ sẽ nhẹ đi rất nhiều.

Nhưng…

Chỉ cần một cái click thôi, để delete nick cậu ra khỏi list, vậy mà chẳng thể nào làm được. Đã có một thời, cậu invisible với tất cả, để chờ tớ online và “chào một câu cho đỡ nhớ!”
Đã từng là: "Tớ rất thích ở cạnh cậu, rất thoải mái và rất vui…”
Và luôn luôn là "Buzz”, ”Hi cậu!”, ”Gà ơi!”, ”Gà”,...
“Cậu khoan ngủ sớm. Tớ không bao giờ thiếu thời gian cho cậu, cũng không bao giờ cảm thấy phiền nếu cậu cần nói chuyện tới nửa đêm."
.... “Người yêu xinh nhỉ?”
“Ừ! Cảm ơn cậu!”
“Tốt rồi!”
“Hjhj!”

Cậu trả lời tớ bình thản và vô tâm đến thế sao? Không thể ngăn mình tự hỏi, liệu cậu có đang thật sự hạnh phúc, cậu yêu nhiều đến thế chăng và ấp ủ cho mình một tia hy vọng dẫu mong manh như khói khi cậu vẫn đang mỗi ngày dõi theo những bước chân tớ đi, vẫn bí mật lắng nghe những thay đổi của tớ, và những buổi tối tớ vô tình nhìn thấy cậu từ cửa sổ phòng mình, đứng chờ đợi và hoài niệm buồn bã. Nếu vẫn còn nghĩ về nhau như thế, liệu mình có thể yêu thêm một lần nữa không?

Tớ thật sự mong cậu hạnh phúc, nhưng điều ích kỉ lớn hơn, lại ước rằng giá như cậu chừa cho tớ một đường về dù là chông gai.

Nếu một ngày cậu lại lên nhà tớ chơi, hẳn sẽ ngạc nhiên khi mọi thứ vẫn ở đúng vị trí cũ. Tớ đã không đủ can đảm để cất đi những bức ảnh, gom lũ thú bông xuống kho, thậm chí không thể xóa đi dù chỉ là một tin nhắn. Căn phòng ấy chứa rất nhiều kỷ niệm, và dường như tất cả vẫn sẵn sàng để chờ cậu.

Vì tớ tin, Trái đất này vốn tròn, nên những người yêu nhau, rồi sẽ trở về cạnh nhau...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ly cafe nhạt màu"...

1. Người khách tình cờ

Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?

  Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:

- Tuần này của hai anh chị thế nào?
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.

Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.

Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?

Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.

2. Nhân viên lâu năm

Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..

Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.

Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.

- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.

Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.

3. Cô gái trẻ

Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.

Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.

Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.

- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không. + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên... Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.

Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.

Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ… Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận