Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Nếu em trả đủ tiền thì liệu anh có bán trái tim anh cho em không ?

Chuyện rằng có một chàng trai . Suốt cuộc đời mình , anh ta nghĩ rằng anh ấy chỉ có một thứ tình yêu lớn nhất và duy nhất . Đó là tình yêu với tiền . Và trong thâm tâm anh ta tự nhủ rằng trái tim anh ta đã hóa đá , nên không thể rung động trước bất kì cô gái nào ! Anh ta cứ sống như vậy , cho đến một ngày ....

Cho đến một ngày , có một cô gái xuất hiện . Sau khi gặp anh , nói chuyện với anh rất nhiều , cô gái đó nhận ra rằng cô đã thích anh ! Cô thích tính cách của anh ! Cô thích cách anh cười , thích cái cách anh nói chuyện , cách anh làm cô cáu kỉnh để rồi lại làm cô cười . Cô thích , rất thích ... Cô thích nhiều điều nơi anh !

Nhưng cô lại mắc một lời nguyền . Đó là với bất kì chàng trai nào mà cô thích ,cô chỉ thích chàng trai ấy trong ba tháng . Sau ba tháng đó thì cô với chàng trai đó sẽ là người xa lạ , chưa từng quen biết nhau . Chỉ khi nào có một chàng trai - người yêu cô thực sự và thực sự yêu cô - sẵn sàng trao cho cô trái tim của người ấy thì lời nguyền ấy mới chấm dứt . Nhưng những mối tình ba tháng lần lượt đi qua cuộc đời cô gái .Mà không có bất kì một chàng trai nào chấm dứt được lời nguyền ba tháng đó !

Sau nhiều lần như vậy thì cô đã thấy rất mệt mỏi vì những mối tình ba tháng . Vì cô đi từ thất vọng này đến thất vọng khác . Nên khi gặp anh , cô mong anh sẽ là tình yêu cuối cùng của cô. Cô không muốn chuyện tình lần này của cô là tình ba tháng một lần nữa ! Cô đã kiệt sức thật rồi ! Cô không muốn , không muốn thêm một mối tình như thế nữa . Khi thời hạn ba tháng sắp hết , cô đã kể cho anh nghe lời nguyền ba tháng của cô . Cô mong anh sẽ là người kết thúc lời nguyền ba tháng đó .

Nhưng khi chàng trai nghe về lời nguyền của cô gái , anh đã khuyên cô đi tiếp , tiếp tục để lời nguyền ba tháng đó đeo bám cô . Bởi anh tin chắc rằng con tim anh sẽ không rung động trước cô! Bởi vì , chẳng phải đã có rất nhiều chàng trai đến với cô trước anh sao ? Nhưng chẳng ai làm được cả ! Huống chi một con người như anh thì sao có thể làm được điều đó !

Khi ấy , cô khẽ mỉm cười và hỏi :
_Nếu em trả đủ tiền thì liệu anh có bán trái tim anh cho em ko ?
Anh lạnh lùng trả lời :
_Dù em có trả cho tôi bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ bán con tim tôi cho em đâu ! Bởi vì em không bao giờ , không bao giờ có thể trả đủ cho tôi cả !

Nghe chàng trai nói vậy , cô chỉ biết mỉm cười và chấp nhận ra đi . Dù trong lòng cô gái không muốn như vậy ! Nhưng cô vẫn chấp nhận điều đó ! Bởi dù cô có thích anh ấy đến đâu thì cũng không thể , không thể làm anh đổi ý . Cô không thể mang lại tình yêu cho anh , không thể khiến con tim đá của anh đập trở lại . Bởi thời gian của cô đã hết rồi ! Cô phải chấp nhận ra đi ! Chấp nhận ra đi để chàng trai ở lại với trái tim đá của anh .

Cô không thể làm được gì cho người cô yêu thương . Nên cô đành phải để chàng trai ở lại mà không có cô ở bên ! Một ngày nào đó , sẽ có một cô gái khác làm con tim đá của chàng trai đập trở lại . Khi đó thì trên khuôn mặt anh sẽ nở nụ cười đẹp nhất , thay cho bộ mặt rầu rĩ của anh bây giờ . Nhưng giờ thì cô không thể làm điều đó ! Cô cầu chúc may mắn , cầu những điều tốt đẹp nhất cho cô gái sẽ khiến anh cười .

Khi cô gái ra đi thật , thì chàng trai nghe thấy âm thanh lạ .Chàng trai tự hỏi đó là âm thanh gì ! Đó chính là tiếng đập của trái tim chàng trai . Khi ấy chàng mới nhận ra rằng chính người con gái -mà anh đã từ chối ấy - đã làm trái tim anh đập trở lại . Trái tim anh đang đập rất mạnh mẽ . Nó đã sống lại thật rồi ! Sự ra đi của cô mới khiến chàng cảm nhận được đâu mới là hạnh phúc mà chàng đã bỏ quên bấy lâu. Chàng trai mới nhận ra tình yêu lớn nhất của chàng không phải là tiền .

Khi ấy , chàng trai mới thốt lên :
_ Dù em có không trả cho tôi bất kì cái gì thì tôi cũng sẵn sàng trao cả con tim tôi cho em !
.... Nhưng đã quá muộn rồi ..............
Mọi người nhớ kỹ nhé. Hãy nắm lấy tình yêu trước khi quá muộn. Hãy làm những gì mà con tim mình nghĩ!!^^

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Dường như tớ vẫn còn yêu cậu

Tớ đã không đủ can đảm để cất đi những bức ảnh, gom lũ thú bông xuống kho, thậm chí không thể xóa đi dù chỉ là một tin nhắn.
Dường như tớ vẫn không thể nào có khái niệm "chỉ là bạn bè" với cậu được, vì tớ biết, một phần trong tớ vẫn luôn luôn yêu cậu. Cậu vẫn online hằng ngày như một thói quen, bất kể là còn yêu tớ hay không, đâu việc gì phải đóng nick...

Bắt đầu từ khi nào mà tụi mình đã không còn ở cạnh nhau nữa cậu nhỉ? Vì tớ có quá nhiều thứ để làm nên bỏ quên mất tình yêu, có quá nhiều mối quan hệ để không kịp nhận ra đâu mới là người mình thật sự cần, có quá nhiều thứ để chạy theo mà không biết chính tình yêu đã phải dừng lại.

Ừ thì kết thúc đi, nếu đó là ý cậu muốn. Tớ không đủ yêu thương để hiểu nhưng dư thừa tự ái để gật đầu đạp đổ những gì mình đã xây. Tớ không đủ kiên nhẫn để lắng nghe, nhưng dư thừa kiêu hãnh để tin rằng không có người này mình vẫn còn rất rất nhiều người khác.

Rồi xa nhau một thời gian, quá dài cho những nỗi nhớ, quá ngắn để có thể quên đi...

Tớ cố gắng không chen chân vào bất cứ diễn biến cuộc sống nào có cậu trong đó. Nhưng vẫn không ngăn được mình chạy đến quán ngày xưa, góc bàn ngày xưa và nhìn cậu tan học. Cái dáng gầy gầy ấy ngày xưa vẫn chở tớ loăng quăng mỗi buổi chiều giờ xa quá, vách ngăn bờ kính mờ, vài mét đường lộ và một khoảng cách trái tim không gì cứu vãn được.

Rất nhẹ nhàng để kết thúc một mối quan hệ dù biết rằng sau chuỗi ngày nhẹ nhàng đó là những chuỗi ngày sóng gió thật sự với cả hai.

Sáu tháng dài đằng đẵng trôi qua. Tớ thử nghiệm mình trong những tình yêu mới. Ban đầu tớ tưởng mình yêu thật, nhưng bao giờ cũng vậy, sau thời gian đầu chuếnh choáng men say lại ngỡ ngàng nhận ra mình đang đi tìm một hình bóng nằm sâu trong trái tim chứ không phải đang yêu người ở thì hiện tại.

Tự nhiên lại rất nhớ những ngày bình yên trong tình yêu với người mà tớ thật sự yêu! Để từ đó, tớ lặng ngắm cái avatar cậu sáng mỗi tối như nhìn ngắm một khuôn mặt vừa xa... Gần là thế, nhưng mãi mãi là một khoảng không không bao giờ vừa cho tay với!

Thỉnh thoảng tớ cũng để cho nick mình sáng đèn, và chờ đợi… Để rồi cửa sổ chat không một lần rung lên, để tự gõ mình một cái vô đầu cho tỉnh!

Một ngày, cái avatar kia không còn cô độc. Chủ nhân nó đã tìm được một người khác để yêu thương. Tớ lặng người đau nhói, nhìn nụ cười ánh mắt từng là của mình một quãng đường, giờ đã rất xa.

Tớ hiểu rằng khi yêu thương một người một cách chân thành, tình yêu cũng chỉ đứng hàng thứ hai, rằng khi nghĩ đến có ai đó yêu thương cậu như tớ yêu thương thì lòng tớ sẽ nhẹ đi rất nhiều.

Nhưng…

Chỉ cần một cái click thôi, để delete nick cậu ra khỏi list, vậy mà chẳng thể nào làm được. Đã có một thời, cậu invisible với tất cả, để chờ tớ online và “chào một câu cho đỡ nhớ!”
Đã từng là: "Tớ rất thích ở cạnh cậu, rất thoải mái và rất vui…”
Và luôn luôn là "Buzz”, ”Hi cậu!”, ”Gà ơi!”, ”Gà”,...
“Cậu khoan ngủ sớm. Tớ không bao giờ thiếu thời gian cho cậu, cũng không bao giờ cảm thấy phiền nếu cậu cần nói chuyện tới nửa đêm."
.... “Người yêu xinh nhỉ?”
“Ừ! Cảm ơn cậu!”
“Tốt rồi!”
“Hjhj!”

Cậu trả lời tớ bình thản và vô tâm đến thế sao? Không thể ngăn mình tự hỏi, liệu cậu có đang thật sự hạnh phúc, cậu yêu nhiều đến thế chăng và ấp ủ cho mình một tia hy vọng dẫu mong manh như khói khi cậu vẫn đang mỗi ngày dõi theo những bước chân tớ đi, vẫn bí mật lắng nghe những thay đổi của tớ, và những buổi tối tớ vô tình nhìn thấy cậu từ cửa sổ phòng mình, đứng chờ đợi và hoài niệm buồn bã. Nếu vẫn còn nghĩ về nhau như thế, liệu mình có thể yêu thêm một lần nữa không?

Tớ thật sự mong cậu hạnh phúc, nhưng điều ích kỉ lớn hơn, lại ước rằng giá như cậu chừa cho tớ một đường về dù là chông gai.

Nếu một ngày cậu lại lên nhà tớ chơi, hẳn sẽ ngạc nhiên khi mọi thứ vẫn ở đúng vị trí cũ. Tớ đã không đủ can đảm để cất đi những bức ảnh, gom lũ thú bông xuống kho, thậm chí không thể xóa đi dù chỉ là một tin nhắn. Căn phòng ấy chứa rất nhiều kỷ niệm, và dường như tất cả vẫn sẵn sàng để chờ cậu.

Vì tớ tin, Trái đất này vốn tròn, nên những người yêu nhau, rồi sẽ trở về cạnh nhau...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ly cafe nhạt màu"...

1. Người khách tình cờ

Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?

  Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:

- Tuần này của hai anh chị thế nào?
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.

Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.

Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?

Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.

2. Nhân viên lâu năm

Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..

Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.

Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.

- Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
+ Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.

Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.

3. Cô gái trẻ

Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.

Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.

Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.

- Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không. + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên... Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"

Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.

Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :

- Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..

Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.

Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ… Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận