Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Cuộc sống trôi qua… và tôi vẫn ổn!

     Sau chia tay, tôi rơi vào một khoảng không gian trống rỗng, có người bảo cứ buồn rồi sẽ qua, người lại bảo vui đi và còn thiếu gì cơ hội. Tôi thì chẳng thích vậy. Tôi không buồn nhiều, tôi cũng chẳng thể vui, tôi chỉ thấy tiếc vì tại sao lúc trước chẳng thể cố gắng nhiều hơn.

     Một chiều ngược nắng, chen vào dòng người đang lúc tan tầm, giữa khoảng trống vô chừng lại thấy mình cô đơn lạ. Người ngoài đó vẫn đi về, họ có nhiều thứ để lo toan, và tôi cũng vậy.
Tôi thức khuya, chỉ để nghe một vài bản nhạc, tôi viết không hay, nhưng lại thích viết nhiều, cảm xúc ấy mà…nó bất chợt lắm. Thật ra yêu một người đơn giản lắm, khó là có thật lòng chấp nhận hay không.

     Sẽ có nhiều người như tôi, luôn giữ mãi cái quá khứ mà chẳng bao giờ buông bỏ được, biết buồn, biết khổ mà lòng hoài còn thương.

     Tôi thích mưa, ngồi trong một vài khoảng không gian nhỏ, yên tĩnh và trống rỗng. Tôi thích uống nước chính tay mình pha lấy, ngồi hàng giờ trước máy tính chỉ để nghe đi nghe lại một bản nhạc.
Tôi đa cảm và điều đó thật sự không tốt lắm. Mọi người ai cũng có cho mình một câu chuyện, tôi thì lại có thêm một nỗi buồn lớn.

     Thỉnh thoảng, tôi tự bật cười, kiên nhẫn chờ đợi, một vài người đi qua rồi bỏ mặc, một vài người đến ngó ngàng cũng không buồn, một vài người thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của tôi trong cuộc sống này. Lúc bấy giờ, tôi lại hoài nghi, điều người ta nói có đúng không?

     Dòng người ngày ngày vẫn vội vã trong những guồng quay chật hẹp, đi ngoài phố lúc tan tầm dễ bị mắc kẹt trong những tiếng còi inh tai nhức óc, những ánh mắt khó đăm đăm, những nụ cười hờ hững vương trên nét môi xa lạ…Nhưng chịu khó kiếm tìm vẫn không tìm ra được một ai đó để tham lam giữ làm của riêng mình. Một tình yêu không hoàn hảo, tôi thích thế…

     Một vài lần trong ngày, tôi hay nghĩ về những chuyến đi của mình và về cô gái ngồi sau lưng…về những cái ôm bất chợt…

     Tôi thích lang thang, đâu cũng được…tối nay là một quán cà phê nhỏ, trời đang mưa, và tôi thì chẳng muốn về.

     Tôi hay vậy, nghĩ nhiều và ít nói, tôi có nhiều mối quan hệ nhưng lại thích một mình, lạ thật. Ai cũng có một vài khoảng trống cho mình, lớn hơn người ta thấy mình rắc rối hơn. Tôi không trách người đã bỏ tôi đi, tôi chỉ thấy mình phung phí một khoảng thời gian rất lớn. Tôi không buồn nhiều nhưng lại hay nhớ về tất cả những chuyện cũ, những cái nắm tay, những cái cười em dành cho tôi…rất vội.

     Quán cà phê vẫn vắng, trời mưa to hơn một chút…và tôi ổn.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bình luận