Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Sao Em Không Chấp Nhận Anh Sớm Hơn?

Anh cầm bó hoa màu vàng rực rỡ, tay mở cánh cửa phòng bệnh 209B.

"Để em giúp chị!” – Anh bước thật nhanh khi trông thấy cô đang cố sức gượng dậy, đôi bàn tay anh khéo léo đỡ cô dựa lên chiếc gối được kê xéo ở đầu giường.

Cô mỉm cười nhìn anh:

"Cảm ơn nhóc! Mà sao lúc nào cậu cũng có thời gian đến thăm tôi vậy? Bỏ bê bạn gái để lo cho bà già này hả?”

"Chị à, em…”

"Trời hôm nay rất đẹp!” – Cô cắt ngang, quay mặt ra phía cửa sổ để tránh ánh mắt của anh. Lúc nào cũng thế, anh luôn là người đuổi còn cô là kẻ trốn chạy. Không biết cả hai đã chơi trò cút bắt này bao lâu rồi? Một năm? Hai năm? Ba năm? Hay nhiều hơn thế nữa?

Lần đầu tiên anh tỏ tình, cô đã thẳng thừng từ chối với lí do tuổi tác không hợp. Cô hơn anh 5 tuổi. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ phá vỡ một hình tượng cặp đôi hoàn hảo mà cô luôn mong ước. Ai bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổi tác! Với cô, nữ lớn tuổi hơn nam là mối quan hệ không bền, không xứng và không logic. Con trai phải thật mạnh mẽ để luôn bảo vệ con gái do đó không thể nào cô lại đi quen một đứa nhóc choai choai đáng mặt em mình.

Nhưng không vì thế mà cô đồng ý cặp bới vất kì gã nào lớn tuổi hơn, chững chạc hơn. Cô tôn trọng mối liên kết hai con người, đó là tình yêu. Cô hay đùa với anh rằng:

"Chừng nào cậu khiến tôi yêu cậu và không thể sống thiếu cậu, tôi sẽ chấp nhận lời tỏ tình đó và làm bạn gái cậu”.



Cô chỉ nói chơi ai dè anh tưởng thật:

"Chị hứa rồi đó nha! Tới khi đó cấm nuốt lời!”

Nhưng thật ra không chỉ có anh tưởng thật mà cả cô cũng thế. Đã một tháng từ khi vụ tai nạn giao thông xảy ra cướp đi sự sống của ba mẹ và đôi chân của cô. Cô gần như suy sụp và hoàn toàn tuyệt vọng nhưng nhờ có anh, cô lấy lại được nghị lực và sự mạnh mẽ. Anh luôn đến bệnh viện chăm sóc và an ủi cô. Những lúc cô muốn buông xuôi và không nghe lời, anh hét lên:

"Chị nghĩ như thế là hay lắm sao? Ba mẹ chị trông thấy cảnh này sẽ vui hơn chăng?”

Cô bật khóc nhìn anh đang nổi giận:

"Chị… không thể… Mọi người nhìn chị bằng con mắt thương hại! Chị… không thể tự làm gì… lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác… Em nghĩ cuộc sống như thế có đáng sống không?”

Cô vòng tay ôm người anh, gục đầu vào vai anh nức nở:

"Đáng sợ lắm! Chị… thấy rất cô đơn… Chẳng có ai bên cạnh cả!”.

Anh cũng ôm lấy cô, siết thật chặt:

"Ngốc thế! Em không bao giờ bỏ chị một mình. Yên tâm đi!”.

Có lẽ tình yêu lặng thầm đến lúc nào không hay. Những lúc con người yếu đuối nhất cũng dễ dàng sa vào lưới tình nhất. Cô yêu anh nhưng không dám thừa nhận. Cô không thể trở thành gánh nặng của người mình yêu. Đôi chân liệt này không thể giúp cô làm gì ngoài việc cản trở cuộc sống của anh.

Dỗ dành cô ngủ xong, anh ngồi lặng ngắm gương mặt xanh xao, bàn tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên mặt cô.

Cô rất đẹp, cái đẹp hồn nhiên, ngây thơ như con nít. Tuy cô lớn hơn nhưng trông cô, ai cũng ngỡ là em gái anh. Đôi lúc anh rất buồn, buồn vì cô không hiểu lòng anh, không yêu anh. Nhưng anh tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi.

Bất giác, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

Thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Cô như cảm nhận được nụ hôn và khẽ khàng đáp trả.

"Anh yêu em!” – Anh thì thầm – "Anh biết em vẫn chưa ngủ. Lần này có thể trả lời anh không?”.

Cô mở mắt, lặng lẽ nhìn anh. Thật lâu, thật lâu. Cô khẽ hỏi:

"Em chẳng có gì xứng với anh. Tại sao anh vẫn thích?! Em chỉ là một kẻ tàn phế. Em chỉ làm khổ lây anh mà thôi!”

"Anh đã nghe qua một câu nói rất hay!”

"Câu gì?”

” Một vật nếu đem chia cho hai người sẽ là điều lí thú vì vậy hãy chia cho anh phân nửa đau khổ của em”

"……Anh…”

"Như câu nói đó… hãy chia cho anh phân nữa đau khổ của em!”.

Cô không trả lời, nước mắt tràn khỏi khoé mi, ràn rụa trên gương mặt. Cô quàng tay ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào từng tiếng:

"Em…yêu … anh! Ngoài điều này ra… em chẳng thể… làm gì cho anh cả…”

"Với anh, bấy nhiêu thôi là đủ rồi”

Nắng chiều gần tắt. Từng tia sáng màu cam len lỏi hắt qua ô cửa, chiếu lên chiếc bóng của đôi tình nhân đang hôn nhau. Mây như ôm lấy những tán lá, cành lá khẽ run lên, bồi hồi và say đắm.

Ngày hôm sau, anh lại vào thăm cô.

Dù cô vẫn còn mặc cảm tự ti về đôi chân tàn phế nhưng anh tin rằng tình yêu sẽ tiếp thêm nghị lực cho cô.

"Em đang làm gì đó?” – Anh hỏi khi thấy cô cất nhanh mẩu giấy đang viết trên bàn lúc anh vừa bước vào phòng.

Cô nhìn anh hồi lâu, đôi mắt thật sâu đầy khó hiểu rồi bất chợt cô cười thật dịu dàng:

"Bí mật! Không cho anh biết!”

Anh cũng cười, cắm bó hoa vào lọ trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc ngỗ nghịch nằm lung tung trên tấm lưng cô:

"Bác sĩ nói khoảng hai ba ngày nữa là em xuất viện được rồi! Có lẽ anh phải đi làm thủ tục một lát. Đợi anh nhé!”

Cô khẽ gật đầu. Anh hôn nhẹ lên môi cô đầy âu yếm.

Đợi anh ra khỏi phòng, cô lại cho tay vào túi áo, rút ra mẩu giấy ban nãy.

Cô bần thần nhìn ra ô cửa sổ, mẩu giấy trong tay ướt tự bao giờ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Ngoài trời,

mây lãng đãng trôi về phía xa xa, khuất dần sau những toà nhà cao tầng.

Cô nghe vang vọng bên tai lời của những cô y tá nói với nhau đêm qua:

"Anh chàng đó chung tình quá!”

"Lại đẹp trai nữa!”

"Thế mà yêu phải cô gái ấy!”

"Khổ cả đời đấy”

Lại có tiếng người khác chen vào, giọng nói nghe thấu tình và trầm hơn:

"Con người ta đôi lúc phải sống vì tình yêu của đời mình chứ!”

Giọng cô y tá khác phản bác:

"Vì tình yêu mà khổ suốt đời như thế chỉ là một kẻ khờ mà thôi!”

………

Có lẽ họ không ngờ rằng cô vô tình nghe được.

Và cô đã thức trắng đêm.

Phải chăng khi chúng ta muốn vứt bỏ sự tự ti thì chưa chắc làm được. Tất cả mọi người xung quanh nhìn ta bằng con mắt nào mới là điều quan trọng.

Cô không muốn làm gánh nặng cho anh dù cô biết rằng anh không hề xem mình là gánh nặng, Vì anh yêu cô. Nhưng cô không thể chỉ vì tình cảm ích kỷ mà ràng buộc anh với mình cả đời. Thế thì tình yêu cô dành cho anh chỉ là con số 0 mà thôi.

Cô vẫn ngồi bất động trên giường, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong thâm tâm dường như đã có quyết định cuối cùng.

Mảnh giấy trong tay, cô nắm thật chặt như muốn níu kéo điều gì đó.

________________

Cửa phòng bệnh chợt mở, anh trở lại với nụ cười trên môi.

Cô nhìn anh, đôi mắt cô thật buồn và đong đầy yêu thương.

"Anh à, em muốn ra ngoài sân. Ở một chỗ hoài thế này khó chịu lắm! Anh đưa em ra ngoài hóng gió nhé!”

Anh hơi ngạc nhiên. Nằm viện gần ba tháng đây là lần đâu tiên cô muốn xuống sân. Nhưng ngay lập tức anh nghĩ rằng cô đã vứt bỏ mặc cảm và yêu đời như lúc trước. Anh vui vẻ gật đầu rồi vội vàng lấy chiếc xe lăn ở góc phòng đến gần giường cô ngồi.

Anh bế cô lên thật nhẹ nhàng để tránh cho cô thấy bất tiện và gợi lại nỗi buồn về đôi chân.

Lúc anh đặt cô lên xe, cô bỗng ôm chầm lấy anh. Vòng tay cô siết chặt và cô hôn lên môi anh thật nồng nàn.

"Sao thế? Yêu anh lắm phải không?” – Anh cười.

"Ừ, em yêu anh lắm! Anh nhớ nhé!”

"Nhớ gì?”

"Thì nhớ là em rất yêu anh đấy!”

"Được rồi, sao mà quên được! Đi thôi, công chúa của anh!” – Anh đứng thẳng dậy, tay đặt lên tay cầm chiếc xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.

Một vài cô y tá doc hành lang nhìn hai người rồi khẽ thì thầm với nhau điều gì nó. Anh không để ý nhưng cô thì biết tất cả. Cô chỉ gượng cười và cúi chào tất cả mọi người. Dù sao họ cũng đã chăm sóc cô gần ba tháng.

Chăm sóc một kẻ tàn tật là rất khó khăn.

Có lẽ cô đã làm khổ rất nhiều người.

___________________

Anh đưa cô đi dạo một vòng khắp khuôn viên bệnh viện.

Họ nói chuyện ríu rít thật vui vẻ.

Nắng trải dài trên sân khiến cô ửng hồng đôi má.

Cô khẽ run người, anh liền cởi áo khoác của mình khoác lên người cô:

"Anh yêu em lắm!”

Cô cười khúc khích:

"Điều này em biết lâu rồi!”

"Mai mốt em cưới anh rồi, anh sẽ nói cho em nghe cả đời!”

Gương mặt cô chợt tái xanh, đôi gò má nhợt nhạt. Rồi cô gượng gạo:

"Em mệt rồi, mình về phòng lại đi anh!”

____________________

Anh đẩy cô đến chỗ thang máy, tay bấm nút lên tầng hai. Cô chợt quay sang anh, cởi chiếc áo khoác của anh ra:

"Trả cho anh đây!”

Thang máy chỉ có hai người, anh lại cúi xuống hôn cô. Đó là cử chỉ vô thức, là thói quen tình cảm của anh.

Cửa thang máy mở ra, cô lại nói, lần này có phần chậm rãi hơn:

"Em đói rồi! Anh đi mua cháo cho em nhé!”

"Đưa em về phòng rồi anh sẽ mua”

Cô lắc đầu, nhất quyết không chịu, như thế đợi lâu lắm. Cô quả quyết mình không phải con nít, có thể tự về phòng mà không cần anh đẩy. Anh đành phải nhún nhường vì sợ cô bực tức, cho rằng anh khinh thường cô.

Anh đi rồi, cô nhìn theo. Đôi mắt nhoè nhoẹt nước. Cô thở mạnh ra, nhìn xung quanh. Giờ này là giờ nghỉ trưa nên hành lang vắng người.

Cô dùng hết sức mạnh của đôi tay, đẩy bánh xe lăn về phái cầu thang bộ. Cô dừng lại trên đỉnh thang, nhìn xuống những bậc thang dài hun hút.

Cô nhắm mắt lại,

trên môi nở nụ cười.

Tay vẫn bấu chặt trên bánh xe lăn, chậm rãi quay tiếp vòng xe.

Thật chậm, thật mạnh…

________________________

Anh kiếm trong ví không có tiền lẻ, chỉ có vài tờ mệnh giá 500000đ. Anh đưa tay vào áo khoác:

"Đây rồi!” – Anh mỉm cười với bà chủ quán khi tay chạm phải những đồng xu mà mảnh giấy thô ráp.

Anh lặng người, nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay, người bất giác run lên. Một linh cảm không lành bỗng ùa về xâm chiếm lấy tâm hồn anh.

"Anh à! Đôi lúc em tiếc rằng sao mình không yêu anh sớm hơn. Mà khoan, anh phải hứa với em là không bao giờ được khóc, không được đau khổ khi biết chuyện nhé! Vì như thế em sẽ có lỗi lắm!

Em biết anh rất yêu em. Nhưng tình yêu đó chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh thôi. Em không xứng với anh. Em muốn vứt bỏ mặc cảm để đến bên anh nhưng không được, sẽ rất ích kỷ! Cuộc sống còn nhiều thứ đang chờ anh. Nếu đến với em, anh sẽ bị thiệt thòi! Một cô vợ như em không giúp được gì cả! Em … có lẽ là em yếu đuối, vô dụng. Em không thể chịu đựng những suy nghĩ của người khác về mình. Em không thể sống bàng quan như vậy!

Em muốn yêu anh sớm, vì như thế ít nhất chúng ta cũng có được chuỗi ngày hạnh phúc lâu hơn và em sẽ có thể ra đi với nhiều kỷ niệm đẹp hơn.

Anh à, có lẽ lúc trước em quá kiêu ngạo và thiển cận. Em đòi hỏi những thứ linh tinh mà không biết rằng tình yêu của anh chính là món bảo vật quý giá nhất trong đời. Bây giờ em nhận ra cũng không thể níu kéo được! Đã quá trễ để mở cửa một trái tim, phải không anh?

Nhưng dù sao em vẫn mong anh tin một điều. Đó là: Em yêu anh!

Hãy nhớ là không đau khổ, anh nhé!”

Anh lặng người, tờ giấy trong tay rơi xuống. ……

Loa bệnh viện đang thông báo một nữ bệnh nhân đã tự tử ở cầu thang lầu hai.

Gió thổi thật mạnh.

Lá rơi rụng lả tả, một chiếc lá vô tình vướng lại trên vai anh…

p/s: Nếubạn đã yêu thì hãy cố gắng mà nắm lấy tay người ấy bằng mọi giá. Số phận chẳng chờ đợi bạn nói tiếng yêu và cuộc đời cũng không quá dài cho những yêu thương nhút nhát đâu :)

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Đếm thời gian

Định mệnh là sợi dây vô hình trói buộc người đàn ông và người phụ nữ lại với nhau.

Cô bước từng bước nặng nề xuống cầu thang cố tìm lại chút ký ức còn sót lại từ những cơn đau đầu nhói buốt đến tận xương tủy – hậu quả của một đêm vật vã với những thức uống có cồn.

Vốc một vốc nước lạnh vỗ vào mặt, cô soi mình trong gương. Cô đã trở thành cái gì thế này? Một cô gái lụy tình, một cô gái mượn rượu giải sầu vì thằng đàn ông ích kỷ – kiểu người mà cô trước nay vốn rất ghét. Cuộc đời thật trớ trêu. Cô gái trong gương nhếch môi cười nhạo.

Cô thay vội quần áo và vớ lấy mấy chiếc bánh quy trong hộp nếu không cô sẽ bị muộn làm. Thế đấy, dù có bị thất tình thì vẫn phải đi làm. Không có người yêu vẫn sống được nhưng không đi làm… cô chết chắc.

Thứ Hai nên không khí ở cơ quan cũng uể oải chẳng khá hơn tâm trạng của cô là mấy. Sẽ không như thế này nếu cả cuối tuần vừa rồi mọi người không phải vất vả chạy đôn chạy đáo lo cho chương trình kỷ niệm 10 năm thành lập công ty sắp tới. Con người ta lại cứ thích những thứ phù phiếm như thế. 1 năm, 5 năm, 10 năm…

Người ta đặt mốc, đánh dấu rồi đặt tên cho những thứ như vậy. 7 năm, chính xác thì 4 ngày nữa là tròn 7 năm cô và anh yêu nhau. Giờ thì sao chứ? Những con số vô cảm đó, giờ chúng chẳng còn một ý nghĩa nào ngoài việc làm cô tổn thương. Những cơn đau đầu lại ập đến, đau đến mức đôi lúc cô đã có ý nghĩ muốn làm tổn thương một ai đó để họ cũng cảm nhận được nỗi đau này. Rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu rượu vậy?

Cuối hạ với những cơn mưa không ngớt. Đường phố ướt nhẹp. Chà, thời tiết cũng phù hợp với tâm trạng của cô ghê! Nhâm nhi cốc cà phê, cô đứng gần cửa sổ ngắm nhìn phố xá bên dưới. Sắp hết giờ làm nhưng cô chẳng muốn về nhà một chút nào. Một phần vì cô ghét bị ướt một phần vì… từ giờ sẽ chẳng có ai đợi cô về nữa.

-Em đứng đấy đi. Để anh lấy ô đã.

Nhưng cô gái bướng bỉnh chỉ muốn chạy ngay ra chỗ anh thật nhanh.



-Thật là, em chẳng bao giờ nghe lời anh cả. Dính mưa nhỡ ốm ra đấy anh lại phải chăm sóc em. Mệt chết được!

-À, hóa ra là vậy. Tưởng anh quan tâm em ai ngờ… - Cô gái ra vẻ hờn dỗi.

-Tất nhiên rồi. Chàng trai vẫn tiếp tục.

-Nếu sau này anh mà bị ốm thì em cũng mặc kệ.

-Em hứa rồi đấy nhé!

Rồi cả hai phá lên cười. Mưa mỗi lúc một to hơn, những mảng ký ức cũng mờ dần cùng với tiếng cười nhạt nhòa trong tiếng mưa. Mọi người trong phòng đang xôn xao vì hôm nay có bão về rồi những lo lắng rằng những trận lụt lịch sử có thể lặp lại. Cơn bão cuối cùng của mùa hè.

Thật tốt! Vậy thì cuốn đi giùm tôi tất cả, tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng thực lòng cô sẽ chẳng bao giờ quên được anh trừ phi cô bị mất trí nhớ. Chỉ là cô sẽ cố để không còn nghĩ đến anh từng phút từng giây như bây giờ nữa. Anh, đã là quá khứ rồi và quá khứ thì nên ngủ yên.

Rẽ nước hai “con sông”, cuối cùng cô cũng về đến nhà. Cô ngập ngừng. Cô sợ một mình, sợ đối diện với cô gái mà cô nhìn thấy trong gương sáng nay, sợ nhìn thấy căn phòng bừa bộn với những chai rượu nằm lăn lóc, khăn giấy, những bức ảnh kỷ niệm… Do dự, cô tra chìa khóa vào ổ và bật đèn.

-Yaaaaaaaaaaaaaaa

Chuyện gì vậy? Cô giật mình vì những tiếng pháo giấy nổ liên tiếp. Trước mặt cô là những gương mặt cười toe toét sung sướng vì đã làm cho cô bất ngờ.

-Gì thế này? Gì thế? Làm sao mà các cậu vào được nhà tớ?

Cô không ngớt đặt ra các câu hỏi trong khi cả người thì đang bị kéo vào bàn trong phòng khách. Một chiếc bánh ga tô với nến cắm lung linh đang đợi sẵn chờ cô.

-Chúc mừng sinh nhật!

-Happy birthday!

Đủ thể loại các kiểu chúc mừng từ bạn bè cô. Mọi người nhao nhao dí dí vào mặt cô những hộp to hộp nhỏ lòe loẹt màu sắc. Bỗng cô bạn thân đập bộp vào đầu cô một cái.

-Này, đừng nói là mày cũng quên cả sinh nhật mình đấy chứ!

Vẫn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình của cô cả lũ lao vào đánh túi bụi.

-Đánh nó đi. Tụi mình vất vả cả buổi để cuối cùng nó thể hiện cái vẻ mặt như kiểu “Các người đang làm gì trong nhà tôi thế này?” à.

-Còn tao đã khổ nhục chôm chìa khóa nhà nó.

-Thôi đi, không có Minh Tinh này lên kế hoạch thì làm sao mọi người có thể hoàn thành được hả?

-Lại đùa! Ai là người phải gò công làm xe ôm đưa các bà đi mua hết thứ nọ đến thứ kia hả?

Cứ thế sinh nhật thứ 27 của cô trôi qua trong ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp của bạn bè. Cô thực sự đã quên mất ngày sinh của mình. Người ta vẫn nói càng nhiều tuổi phụ nữ càng muốn giấu đi số tuổi thực của mình. Cô đã là một bà chị già, không còn trẻ trung như các em xì-tin nữa nên đáng nhẽ sinh nhật cô sẽ chỉ là những ly rượu, tiếng nhạc ồn ào trong các quán bar cùng những đứa bạn già chí cốt khác.

Thế mà những đứa bạn già chí cốt đó vẫn có thể cho cô một một sinh nhật đáng nhớ như thế này như thể cô vẫn còn là một cô gái sắp đón tuổi 18 đầy mơ mộng cách đây 9 năm vậy. Ngoài kia mưa bão to như thế nào cô chẳng biết nhưng trong này chỉ có tiếng cười mà thôi. Không một lời an ủi, không một tiếng động viên cũng chẳng ai hỏi vì sao cô và anh chia tay hay mọi chuyện diễn ra như thế nào cứ như anh chưa từng tồn tại.

Cả lũ ngồi đánh bài rồi kể chuyện ma đến đêm. Khi những cơn buồn ngủ kéo đến thì ai nấy cũng đều đã thấm mệt. Cô mơ màng giữa những ánh đèn, những dây tua-rua trang trí lóng lánh đủ màu sắc rồi những khuôn mặt mờ dần, mờ dần cho đến khi tất cả bị bao trùm bởi một màu đen đặc quánh. Cô thấy anh đang đứng đó, nơi phát ra ánh sáng mờ nhạt, một mình.

Cô bước đến gần hơn để chắc chắn rằng đó là anh. Đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười hiền hòa. Chính là anh. Cô có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi. Anh ra hiệu cho cô nắm lấy tay anh rồi dắt cô đến trước một cánh cửa. Cô đi theo anh trong vô thức, tất cả những gì cô cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay anh, rất gần.

Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa. Một thế giới thật khác so với chỗ cô vừa đứng cách đây không lâu: Một cánh đồng xanh bao la ngập tràn ánh nắng, gió thổi lồng lộng. Và trong thế giới ấy chỉ có cô và anh. Nhưng cô chưa kịp tận hưởng giây phút tuyệt vời ấy thì hình ảnh anh biến mất, cánh đồng xanh ngút ngàn cũng biến mất trả lại không gian màu đen ban đầu.

Những hình ảnh khác bắt đầu xuất hiện. Cô thấy anh và cô của những ngày trước. Hai người đang cãi nhau. Công việc của anh không tốt. Anh quăng đồ đạc khắp nơi còn cô thì gào khóc trong nước mắt. Rồi anh nói chia tay. Cô ngã quỵ xuống như một con rối bị đứt dây, tan đi như một làn khói, hình ảnh đó mau chóng bị màn đêm đen nuốt chửng. Rồi cô lại thấy chính mình đang điên cuồng níu kéo anh, hàng trăm tin nhắn, cuộc điện thoại. Và hình ảnh cuối cùng, lúc cô quay cuồng trong men say.

Tất cả vội vã hiện ra rồi cũng nhanh chóng tan biến đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình cô đơn độc. Anh đi rồi, cô phải chấp nhận sự thật đấy. Không, không… cô không thể để anh đi như vậy được! KHÔNG!

Cô tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi, hơi thở dồn dập. Ánh nắng chiếu xuyên qua những tấm rèm cửa rọi vào mặt làm cô nheo mắt. Trên bàn có một tờ giấy nhắn của bọn bạn. Chúng nó đã dọn dẹp bãi chiến trường của tối hôm qua hộ cô và đã về từ sớm. 1 tháng kể từ khi chia tay, anh vẫn ám ảnh cô trong cả những giấc mơ.

Cô bước xuống giường, kéo rèm để căn phòng hứng trọn những tia nắng ấm áp cuối hạ. Anh đã không còn ở bên cô nhưng gia đình và bạn bè vẫn luôn ở đây, vẫn luôn lo lắng và quan tâm tới cô. Những ngày qua cô đã làm cho họ phải lo lắng quá nhiều rồi. Cho dù trái tim này vẫn đau và không biết đến bao giờ sẽ khỏi nhưng chắc chắn cô sẽ mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn vì biết đâu, những chuyện như thế này sẽ lại xảy ra một lần nữa…

Tại một nơi khác…

Sân bay Nội Bài. 5h sáng. Cảm nhận làn sương mỏng manh qua từng nhịp thở mệt mỏi, anh chầm chậm kéo chiếc va li. Không việc gì phải vội, chuyến bay đi Milano của anh 1 tiếng nữa mới khởi hành. Anh đã tàn nhẫn bỏ lại tất cả, bỏ lại cô. Anh biết cô sẽ hận anh, sẽ căm ghét anh. Nhưng cô sẽ chỉ ghét anh trong 1 tháng, 3 tháng, 1 năm… rồi cô sẽ quên anh, quên đi gã đàn ông xấu xa đã làm cô phải khóc, rồi cô sẽ chẳng còn nhớ đến sự tồn tại của anh nữa. Ai mà biết được.

Tờ giấy khám sức khỏe chẩn đoán anh bị u não được cất kỹ dưới đáy va li. Thời gian của anh chỉ còn được tính bằng tháng. Anh đã bỏ cả thói quen đeo đồng hồ vì anh sợ tiếng kim lạnh lùng chạy qua những con số vô cảm. Đừng vội nghĩ rằng anh cao thượng, rằng anh ra đi vì không muốn làm gánh nặng cho cô. Thực ra anh rất ích kỷ. Anh lo sợ cô sẽ nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình, lo sợ cô sẽ thương hại anh, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh.

Vì thế, anh đã bỏ rơi cô trước khi cô bỏ rơi anh để ít nhất nếu cô có nhớ đến anh cũng sẽ là một “anh” khỏe mạnh với nụ cười rạng rỡ trên môi chứ không phải “anh” yếu ớt đợi ngày tử thần đến mang đi. Giờ anh sắp rời xa cô trở về với đất nước mà anh với cô đã từng chọn làm nơi hai người sẽ hưởng tuần trăng mật.

Ngày hôm đó như vừa mới đây thôi! Giữa muôn vàn đất nước, anh lại chọn Việt Nam để làm việc cũng giống như giữa muôn vàn người, cô lại chọn anh vậy. Định mệnh đưa anh đến thì cũng chính nó mang anh đi. Tiếng cô tiếp viên thông báo chuyến bay Hà Nội – Milano sắp cất cánh, anh xách vali đứng dậy. Anh quay lại nhìn, tưởng tượng ra cô đang đứng đó vẫy chào anh.

- Tạm biệt. Chúc em hạnh phúc!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận