Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Khoảng cách giữa 2 trái tim


Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
"Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau?"
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
"Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!"
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
"Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe?"
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng ông bảo:
"Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to.
Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy".
Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
"Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…".
Rồi ngài lại tiếp tục:
"Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa,họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì...".
Ngài kết luân:
"Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về".

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tình yêu là gì ? Tình yêu là nỗi đau...tình yêu là giả dối...và tình yêu là nước mắt...


* * *
Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười...
Lớn lên bằng nụ hôn...
Kết thúc bằng nỗi đau...
Và ra đi bằng những giọt nước mắt...
......
Có những nỗi buồn không bao giờ nguôi...
Có những nỗi nhớ cứ giữ mãi trong lòng...
Có những nỗi đau không bao giờ ngừng lại...
Và cũng có những giọt nước mắt không bao giờ ngừng rơi...
......
Cố gượng cười để không ai biết mình buồn...
Cố gượng nhớ để hình bóng ai kia phai nhạt theo năm tháng...
Cố gượng đau để trái tim không biết khóc...
Cố gượng khóc để nỗi đau chôn sâu vào tim...
Và cố 1 mình bước trong mưa,để vị mặn của nước mắt hòa với vị ngọt của cơn mưa,mong cơn mưa có thể xóa nhòa nỗi đau trong lòng...
.......
Một người ra đi vội vàng...sẽ có một người ở lại với nỗi đau...
Một người buông tay...sẽ có một người gục ngã...
Một người vui...đâu đó sẽ có một người buồn...
Một người cười... không biết rằng có một người đang khóc...
Một người cố quên đi tất cả...một người cứ đong đầy nỗi nhớ...
Một người hạnh phúc với tình yêu mới...ở nơi xa lắm sẽ có một người đau khổ và mong người kia luôn mỉm cười thật hạnh phúc...
.......
Phải tập quên đi 1 người không còn yêu mình nữa...
Phải tập chịu đựng nỗi đau trong cô đơn...
Phải tập quên đi sự quan tâm của ai đó hằng ngày...
Phải tập quên những dòng tin nhắn thật dễ thương,những cuộc nói chuyện qua điện thoại hằng đêm với ai đó...
Phải tập nén nỗi đau để cố quên 1 người...
Phải tập quên đi những cảm xúc ngọt ngào bên ai đó...
Phải tập quên những phút giây thật bình yên khi ngồi cạnh nhau...
......
Và phải cố quên giây phút người ta nói lời chia tay...
Phải cố quên nỗi đau đến tan nát trái tim khi người ta đi mất...
Phải cố quên những giọt nước mắt đã rơi khi không còn người ta nữa...
Phải cố quên đi có ai đó bên cạnh mình để cố dối lòng rằng mình không cô đơn...
Phải cố quên những con đường mà cả 2 cùng đi với nhau thật ấm áp bằng những cái nắm tay thật chặt...
Phải cố quên những nụ cười thật vui vẻ khi có nhau...
Phải cố quên những lúc cãi nhau và làm hòa ngay sau đó bằng những món quà thật dễ thương
Phải cố quên...quên hết thôi...
......
Bước đi...cố bước thật chậm...để quên một người...nhưng sao bước chân cứ mãi vô hồn và lòng thì không thể quên được...
....
Có lúc đã từng ước...ước rằng...mình đừng để mất người ta...
Ước rằng mình đủ can đảm để níu đôi bàn tay ấy quay trở lại...
Ước rằng bản thân đừng quá yếu đuối để dễ dàng quên được người ta...
Ước rằng thời gian bên nhau cứ kéo dài mãi mãi và đừng bao giờ dừng lại...
Ước rằng nếu thời gian quay lại,mình đừng yêu người ta quá nhiều...
Ước rằng nhắm mắt lại và mở mắt ra là người ta sẽ lại quay về...
Ước rằng mình vô cảm để nỗi đau cứ đau nhưng mình không còn cảm giác đau nữa...
Ước rằng không phải hỏi người này người kia về người ta như thế nào...
Ước rằng mỗi lần lên Ola,không phải vào xem me người ta nữa...
Ước rằng tình yêu không phải là 1 trò chơi...vì trò chơi là ảo...nhưng nỗi đau là thật...
Ước rằng có 1 ai đó đỡ mình đứng dậy khi mình yếu đuối và muốn gục ngã...
Ước rằng mình đừng tin lời người ta hứa,những lời hứa vội đến...nhưng cũng vội đi...hứa ư...hứa để làm gì...để rồi thất hứa...
Ước rằng mình đừng quá ngốc như vậy...
Và ước...ước mãi...ước hoài...ước 1 cách vô thức trong vô vọng...
......
Buông tay ra để người ta bước tiếp...
Chôn sâu tình yêu đó vào trong trái tim yếu mềm và giữ cho riêng mình...
Giấu nước mắt bằng nụ cười gượng để thấy chỉ 1 người ôm nỗi đau...
Nhìn người ta bằng những cái trộm nhìn...và chỉ cần vậy thôi...
......
Đừng Buồn như Duy Khánh...
Đừng Nhớ như Dương Hiếu Nghĩa...
Đừng Khóc như Đông Nhi...
Đừng Ước Gì như Mỹ Tâm...
Đừng Nếu như Noo Phước Thịnh...
Đừng Chờ như Hoàng Anh & Hoàng Hiếu...
Đừng Giả Vờ Yêu như Ngô Kiến Huy...
Đừng Ngốc Nghếch như Bảo Thy...
Mà hãy Quên như Khắc Việt...
......
Tập sống một cuộc sống thiếu vắng tình yêu...rồi cũng sẽ qua mà...
Phải cố đứng dậy để bước tiếp con đường dù bây giờ chỉ còn mỗi bước chân của mình...
Không được để bản thân yếu đuối và không được khóc vì khóc chỉ làm mình thêm yếu đuối...
Hứa thật nhiều...thất hứa cũng thật nhiều...Lời hứa chỉ là gió thoảng mây bay,dặn lòng rằng sẽ không tin lời hứa nào nữa...
Đừng ước và hi vọng về một thứ không còn thuộc về mình nữa,vì nó không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình nữa đâu...
Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương lòng...thời gian sẽ qua...rồi cũng ổn thôi...
Đừng cố quên...vì điều đó sẽ làm bạn nhớ nhiều hơn...
Tình yêu là gì ? Tình yêu là nỗi đau...tình yêu là giả dối...và tình yêu là nước mắt...
( What is love ? Love is pain...love is lie...and love is tear... )
Tôi ơi, hãy tự cố gắng quên đi và đứng dậy!

Nguồn:@OLA_BU

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận