Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Yêu lại từ đầu

Mình tạm chia tay nhau nhé em
Để ta biết được có yêu nhau không?
Mình tự cho nhau hai lối đi
Để xem quãng đường của ai xa hơn.

Giọt nước mắt đầu tiên của tình yêu giống như hạt kim cương; giọt nước mắt thứ nhì giống như hạt ngọc; giọt nước mắt thứ ba giống như những giọt nước mắt khác, không hơn không kém.

Thời gian

Trôi quá chậm đối với ai đang chờ đợi

Trôi nhanh đối với ai sợ hãi

Quá dài đối với ai phiền não

Quá ngắn đối với ai hân hoan

Nhưng đối với kẻ đang yêu,

Thời gian là vĩnh cửu

Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.

Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước…

Em à!

Có những cách khác nhau để yêu thương và được yêu thương, thế nhưng những gì anh đem đến cho em có thể gọi là hạnh phúc không em nhĩ?

Hay nó quá mong manh và mơ hồ ...

Ta đến với nhau bằng một trò chơi và yêu nhau bằng một thế giới ảo ...

Một thứ tình cảm mơ hồ mà anh ít coi trọng nó ...

Hai năm qua những gì mà một thằng con trai 17 tuổi như anh làm được cho em là gì ngoài những giọt nước mắt nức nở, những ngày dài chờ và đợi, những cay đắng mà một đứa con gái thì không bao giờ đáng chịu .. thì tránh xa anh là một con đường đúng phải không em?

Quá muộn, quá muộn để biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào khi yêu một người và được yêu một người .

Giờ đây, sau những chuỗi ngày trống rỗng. Anh nhận ra mọi thứ về em là một nửa của đời anh thì đã quá muộn .

Những chuỗi ngày qua là những tháng ngày dài và lạnh nhất của anh, anh sống lại với quá khứ khi đóng cánh cửa căn phòng tối lại .

Những mảnh vỡ kí ức hiện về từng chút, từng chút một.

Lần đâu ta gặp nhau ở chốn Sài Gòn khi mà em là một cô bé đáng yêu

Một câu hờn trách, một tách cafe bên nhau, và một SMS đáng yêu

Tất cả luôn hiện về xung quanh anh

Mùi hương em nồng nàn đâu đó

Căn phòng đặc quánh lại với bóng tối.

Nhưng em ơi,

Nhớ thì được gì ?

Được gì khi quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, sự thật vẫn mãi là sự thật. Và dù là gì đi nữa thì những thứ ấy đều nói với anh rằng: Tồi!! Anh là một thằng tồi!

Anh xin lỗi (dù thật sự thì anh không đáng để được em chấp nhận lời xin lỗi). Nhưng anh thật sự: Xin lỗi.Về mọi thứ, mọi thứ mà em đã chịu đựng.

Đã muộn rồi khi bên em là một người tốt hơn anh thì anh mới nhận ra được rằng sự khác biệt tinh tế giữa: nắm lấy một bàn tay, và nắm lấy một linh hồn là như thế nào?

Anh ích kỉ, và vẫn thế khi những gì anh muốn viết "dành cho em" chỉ là về anh em nhỉ? Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của em. Nhưng những chuỗi ngày vô tận ấy là những lần online chỉ để vào blog của em một cách im lặng chỉ để đọc những thứ có thể đọc được. Chỉ để nhòa nước mắt khi em nghĩ về một người khác. Chỉ để cười khi em comment với một đứa bạn thân, chỉ là nước mắt khi status của em là một nỗi buồn hay một câu chua xót.

Anh cười nhiều trong những ngày ấy (nhưng có lẽ chưa bao giờ được gọi là vui). Anh mỉm cười với cuộc sống quanh anh dù khi đóng cánh cửa lại anh là cái gì đó không thành lời của ngày hôm qua.

Vậy thì như vậy có được gọi là hối hận không em nhỉ?

Nỗi nhớ em càng da diết càng đớn đau thì anh lại càng trượt dài với tội lỗi!

Quá trễ và không đáng… Anh không đáng! Không đáng để được tha thứ, được quan tâm sau những gì anh gây ra .

Nhưng (có lẽ không nên là nhưng) nếu có thể (dù là không bao giờ) - khi em đọc được những dòng này (nó không thể lãng mạn hay cảm động như anh muốn) thì anh chỉ mong được một điều rằng: Gặp lại em một lần nữa!

Được không em?

Sẽ không có níu kéo, không có ...day dứt. Chỉ là một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi em à!
Được không em?

Mình... làm lại từ nơi kết thúc ...được .. không em? Anh yêu em, thật sự rất yêu em (điều mà anh ít bao giờ nói thật lòng nhưng đây là thật từ tận cùng con người anh). Anh không chắc có thể làm được gì nhưng nếu thời gian có thể trở lại hay được cho trở lại thì anh sẽ làm ...làm tất cả ... chỉ để không sai lầm như anh đã làm.

Rất khó để đến với nhau
Đừng buông xuôi tình yêu chúng mình
Mình đã hứa với nhau những gì
Mình hãy giữ trọn vẹn lời hứa
Hãy cho ta yêu nhau thêm một lần nữa.

Mình ... làm lại được không em?

Gạt đi quá khứ,

Gạt đi nỗi đau,

Gạt đi tất cả,

Xin em... đấy!!!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Khóc

Khi người ta đã đủ đau khổ và quá sức chịu đựng, người ta sẽ khóc. Hay chỉ cần quá hạnh phúc, quá nhớ thương, người ta cũng sẽ khóc?

Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, rơi xuống đất, xuống áo, chạy vào kẽ môi cứ như thể sẽ làm cho người ta cảm thấy được tắm mát, được “hạ nhiệt”, và sau đó, cũng sẽ tới một lúc người ta thôi khóc.

Cô đơn nơi đông người, tin được không nhỉ? Được, vì ai biết được đâu là người quan tâm đến người khác bằng cả trái tim? Nếu có người biết quan tâm thì nơi đông người đã không vắng vẻ như vậy. Giá như được ôm một ai đó, dựa vào bờ vai người đó và khóc. Giá như có một ai đó bảo rằng yêu ta lắm bằng sự chân thành thì nỗi cô đơn sẽ vơi bớt gần hết.

Người vĩ đại nhất là người biết lắng nghe, người nhỏ bé nhất là người chỉ mãi lo nói. Nhưng vì có người đang cảm thấy mình nhỏ bé như chiếc đập nước đầy nước, chợt có thể vỡ òa vì có người vĩ đại kề bên. Có thể không có nước mắt cho sự vỡ òa, nhưng thay vào đó là lòng biết ơn vô biên khi có người chịu nghe mình nói khi cô đơn. Như một chiếc đập đầy nước có thể san sẻ nước sang một đại dương gần kề. Và bạn thấy đấy, chiếc đập nước vẫn còn nguyên vẹn vì đã có đại dương san sẻ bớt nỗi cô đơn.

Và bằng cách lắng nghe bằng trái tim, bạn đã có thể cứu được một ai đó đang cô đơn…

Cần một vòng tay, cần một cái nắm tay, cần một ánh mắt, cần một lời mắng. Cần, cần nhiều lắm. Cần cả một giọt nước mắt của ai đó khác. Nhưng họ chẳng dám nói ra vì trong lúc nhất thời, xung quanh họ chẳng có ai quan tâm đến họ cả. Đơn giản vì chính những người đang ở xung quanh là nguyên nhân của những giọt nước mắt kia, còn những người quan tâm đến họ thì lại đang ở xa, rất xa, xa vô tận.

Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn. Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Thơ lá và cây

Em ơi em hãy nhìn kìa
Ở ngoài kia lá rơi nhiều quá ....
Hôm nay trời đang mùa hạ
Anh cứ ngỡ là đã sang thu ....

Em ơi em hãy nhìn đi
Nhìn thật kĩ những bước đi của lá ....
Lá lìa cây lá có buồn không hả ?
Có buồn sao lá vẫn cứ bay ??????

Em ơi em hãy nhìn này ....
Ngày em đi mắt anh buồn bã ....
Như là cây, anh đang mất lá ....
Như là lá, em đã lìa cành bay ...

Cây mất lá như mất đôi bàn tay ...
Chỉ còn đây, thân cành cây trơ trọi ...

Nhưng em ơi, em hỡi, em à ....
Có lẽ đến mùa ... lá buộc phải đi xa?
Chẳng thể mãi ôm hình hài cây được ...
Lá chắc biết rằng lòng cây có buồn thương ,
Nhưng mi lá cũng còn vương nước mắt ...

em ơi, em có hiểu ko em ?
Câu chuyện lá và cây trong dòng nước chảy ...
Lá khóc, cây buồn, ngắm mây bay ...
Cũng giống như anh và em ngày ấy ...

... em rời xa anh như lá lìa xa cây ....
Đó là quy luật của muôn đời bất biến ...
Nhưng em ơi, tình yêu là bất diệt ...
Mãi mãi trong tim, lá sẽ có hình cây ...
Mãi mãi in lòng cây, ko phai màu của lá ...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nỗi lòng Cây - Lá

Cây Có một sự thật mà mình mãi chôn giấu trong lòng là mình thích Lá. Mình muốn lá sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình. Nhưng như vậy có là ích kỉ lắm không khi mình giữ Lá bên cạnh mà không thể mang lại hạnh phúc cho Lá.
Lá xứng đáng với Gió hơn mình,Gió sẽ mang lại cho Lá những thứ mà mình không thể mang lại cho Lá được. Mình sẽ chấp nhận buông tay để Lá đi cùng Gió thực hiện ước mơ của mình. Mình sẽ đau ,mình biết nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho Lá. Dù như thế nào mình cũng mong Lá được hạnh phúc.





























Đã có thể chạm vào tay nhau nhưng Cây luôn muốn buông tay mình. Mình cảm nhận được Cây có tình cảm với mình thế nhưng Cây lại luôn muốn mình đi tìm Gió vì có lẽ Cây nghĩ rằng Gió hợp với mình hơn. Ừ,nếu Cây buông tay thì mình sẽ đi,đi mãi mãi,đi tìm người không phải là Cây...Nhưng Cây có biết chỉ cần Cây giữ mình ở lại thì mình sẽ ở lại bên Cây không xa rời .Mình có thể chấp nhận tất cả những khó khăn để có thể ở bên Cây. Chỉ bởi vì mình cũng đã... thích Cây.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Không có gì là mãi mãi

Tình yêu chỉ là hỗn hợp của sự tất yếu…

 Tình yêu chỉ là thứ tình cảm bất đắc dĩ…

 Nó chỉ tồn tại ở một thời điểm nhất định…

 Trên đời này chẳng ai yêu ai vô điều kiện…

 Cũng chẳng ai yêu ai mãi mãi…

 Mọi người chỉ biết lí tưởng hóa mọi thứ…

 Để tất cả đều là giả dối…

 Để trên đời này chẳng có gì là chân thật nữa…

 Nếu nói sẽ yêu nhau mãi mãi…thì đó là nói dối…

 Nếu nói sẽ làm tất cả khi yêu một người…thì cũng là nói dối…

 Tất cả đều là dối trá…trên đời này chẳng ai yêu ai…ai cũng là những kẻ cô đơn…chẳng ai cần ai cả…mọi người đều yêu bản thân mình hơn…chẳng ai là đáng tin…

"Vĩnh cửu" là một khái niệm không hề tồn tại…

Chẳng hề tồn tại…

Bất cứ thứ gì trên đời này đều có thời điểm bắt đầu và nơi để kết thúc…

Dù có muốn tin hay không…thì nó đã như vậy rồi…

Buồn cười cho những kẻ đang yêu…

Buồn cười cho những kẻ đang khóc vì yêu…

Buồn cười cho bản thân mình…

Không phải là chưa bao giờ khóc…

Đã khóc rồi, khóc rất nhiều, nhưng chẳng thấy đau…

Bây giờ có đau cũng chỉ biết cười thôi…cười với mọi người như đã từng…cười cho hả hê trước khi gục ngã…cười thật nhiều vì một ngày nào đó sẽ không còn cười được nữa…

Giả tạo à…giả tạo thì sao…trên đời này làm gì có cái gì là thật…chẳng có cái gì là thật !

Con người với con người…lừa dối nhau…phản bội nhau…chà đạp nhau…

Chẳng có ai là chân thật…chẳng có ai nữa…

Nói yêu nhau cho nhiều vào…hứa hẹn cho nhiều vào…nhưng cuối cùng ai cũng yêu bản thân mình hơn…ai cũng bảo vệ chính mình…ai cũng là kẻ ích kỷ…

Hứa rồi thì sao…ai dám chắc lời hứa sẽ yêu chúng ta đến hết đời của một kẻ nào đó không phải là nói dối…? Rồi đến một lúc nào đó nói rằng "Anh/em xin lỗi vì không thể giữ được lời hứa"…

Xin lỗi là xong…xong rồi thì có thể hả hê mà quay lưng đi…

Mặc kệ ai đó ở lại…mặc kệ ai đó khóc lóc, gào thét…mặc kệ ai đó tổn thương…

Con người mà…kẻ nào ngu ngốc thì phải chịu thôi…đừng bao giờ mong chờ người ta sẽ vì tình người mà thương yêu, mà hy sinh cho mình…đừng bao giờ tin tưởng bất cứ điều gì…!!!

Đôi khi người ta luôn tin rằng bản thân mình sẽ khác, sẽ không bao giờ phản bội người mình yêu…

Nhưng rồi đến một ngày nào đó bỗng nhận ra mình chính là kẻ như vậy…

Mình là kẻ giả dối…cả cuộc đời mình đi qua để lại đau thương cho biết bao nhiêu người…

Nhưng rồi sẽ làm gì đây ? Chẳng ai quay lại nơi đã bỏ rơi chúng ta…cũng chẳng ai ở mãi một nơi để chờ đợi chúng ta trở về…con người là vậy…nhẫn tâm nhất mà cũng đáng thương nhất…

Cảm xúc được tạo ra trên đời này để làm gì chứ ?

Để gắn kết mọi người lại hay để con người ta căm hận lẫn nhau !?

Cả một cuộc đời yêu thương, con người ta đã nhận được gì !?

Những kẻ yêu thương nhiều nhất, rồi sẽ trở thành những kẻ đáng thương nhất…

Giấc mơ đẹp bao nhiêu thì cũng chỉ là giấc mơ…

Tình yêu sâu đậm bao nhiêu thì cũng có lúc kết thúc…

Hôm qua đã là quá khứ của ngày hôm nay…

Ngày hôm nay rồi sẽ lại là quá khứ của ngày mai…

Tình đã hết như người đã chết…

Hoài niệm về nó giống như đang tự thương hại cho bản thân mình…

Tiếc nuối làm gì…ai mà chẳng tiếc nuối…ai mà chẳng đau đớn…

Nhưng những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi cũng có lúc phải khô…

Những vết thương sâu nặng bao nhiêu rồi cũng lành…

Và rồi người ta sẽ yêu một ai khác như đã từng yêu…

Một cái vòng luẩn quẩn…con người ta cứ hoang tưởng rằng tình yêu của mình sẽ sâu đậm đến mức không thể dứt ra được…nỗi đau của mình là nỗi đau nặng nề nhất…mình là kẻ đáng thương nhất…

Buồn cười làm sao…!

Một người yêu ai đó đến hết cuộc đời không có nghĩa là sẽ yêu người đó mãi mãi…

"Mãi mãi" là cái gì, có ai biết không !?

Không phải là một khoảng thời gian nhất định, nó là một sự vô tận…

Một khái niệm giả dối…

Chẳng hề tồn tại…chẳng có cái gì là mãi mãi…

Đừng nói là mãi mãi…nếu con người sống được 1000 năm thì sao…liệu trong suốt 1000 năm đó chỉ yêu duy nhất một người ? Chẳng ai làm được cả…mọi người chỉ lừa dối nhau mà thôi…

Thế giới này là một sai lầm của tạo hóa…

Cảm xúc là một sai lầm của con người…

Niềm tin cũng là một sai lầm…là cách tự xác ngu xuẩn nhất…

…... không bi quan, đang nói sự thật…

sinh ra là một con người lạc quan, tràn đầy hy vọng…

cũng yêu thương…cũng tin tưởng…cũng có những giấc mơ đẹp…

Nhưng giờ thì hết rồi…

vẫn còn yêu thương …nhưng niềm tin thi không còn nhiều nữa........

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận