Chúng ta vẫn thường
tiếc nuối về quá khứ, hò hẹn với hiện tại và lãng quên những ngày mai...
Nếu hôm nay là ngày
cuối cùng, thì ngày mai sẽ chỉ còn trong tưởng tượng…
Ngày mai, không biết
rằng hoa có sẽ nở, gió có sẽ reo, và nắng có sẽ vàng…
Ngày mai, không biết
biển có ôm ấp hoài con sóng, mây và núi có còn lững thững bên nhau và đường
chân trời có còn xa hoài tít tắp…
Ngày mai . . .
Không biết con có còn
được về bên mẹ?
Và rồi đôi bạn có còn
sánh bước bên nhau?
Hay đôi tình nhân có
còn chia chung một bờ vai để nương tựa…?
Chúng ta vẫn thường
tiếc nuối về quá khứ, hò hẹn với hiện tại và lãng quên những ngày mai. Trên
những bước đường vội vã, ta vô tình đi lướt qua vẻ đẹp đã bao lâu chờ đợi mà
không chút đoái hoài, lẳng lặng bước trôi cho trong lòng không gợn sóng.
Ta ngại ngùng một lời
yêu dành trao bố mẹ, e ấp những nhịp chân sánh bước bạn hiền, nhút nhát cái
siết chặt tay cho người thương ấm áp. Ta đang vô tâm hay vô tư quá mức đến nỗi
lãng quên cả chữ yêu thương?
Ngày hôm nay, đàn chim
vẫn hát ca, mặt trời vẫn tỏa nắng, gió vẫn cứ thì thào và mưa thì vẫn bất chợt.
Ngày hôm nay, vạn vật vẫn chuyển động, đẹp và đẹp, vì đây vẫn là một ngày để
sống. Đôi khi, ta tự đặt mình trong áp lực để rồi thấu hiểu tổn thương và hối
tiếc.
Nếu hôm nay là ngày
cuối cùng để sống, thì hôm qua sẽ không còn tiếc nuối và ngày mai sẽ không còn
tổn thương.
Nếu hôm nay là ngày
cuối cùng để sống :
Cậu con trai sẽ tìm về
với mẹ, nơi tình thương đã lâu rồi đóng bụi mịt mờ thời gian, nơi hơi thở trẻ
thơ đã lạnh vùi trên những khung trời kí ức.
Hai người bạn sẽ dắt
bước nhau đi những con đường đã quen lắm ngày qua ngày, những hờn giận nhỏ nhen
sẽ lùi về để vững chắc lòng tin dìu đường ta bước.
Cô gái sẽ lại tựa đầu
vào vai chàng trai mà thủ thỉ, mà hít hà hơi ấm tưởng chừng đã bỏ quên vì ngày
trôi vội vã ta vô tình đi lướt qua nhau.
Nhiều khi, con người
bước trên đường và tự rối rắm bằng hai câu hỏi : "mình đã chọn đúng con
đường chưa ?" và "phía cuối con đường kia có gì đang chờ đợi ?".
Cứ thế, ta bước e dè,
ngần ngại rồi đôi khi không đủ vững tin nên vấp ngã, thi thoảng lại quá chậm để
theo đuổi một thú vị vụt qua. Trên con đường ta đang bước, dù chông gai hay
trải đầy hoa hồng, dù nắng ấm hay mưa giông, thì dẫu sao – đó vẫn là một con
đường ta đã chọn.
Bước đi, cho đôi chân
thêm vững vàng, cho trái tim thêm cháy bỏng.
Bước đi, ta ngại chi
vòng lẩn quẩn của thời gian.
Nếu chỉ còn một ngày
để sống, thì con đường này ngày mai sẽ không còn dấu chân ta bước, ở lại đây
chỉ là những tiếc nuối…
Một ngày, ta sống cho
trọn vẹn một ngày, sống với tất cả đam mê và nhiệt huyết, thì đó là một ngày
đáng sống. Cuộc sống không cho ta quyền lựa chọn quá khứ và quyết định tương
lai.
Cuộc sống chỉ cho ta
quyền sống thật tốt cho hiện tại, để khi ngày mai có ra sao thì ngày hôm nay cũng
là một ngày đáng trân trọng.
Tuổi trẻ, sống bằng
trái tim cháy bỏng…
Tuổi trẻ, sống bằng
nhiệt huyết trào dâng…
Và chúng ta, sống hết
mình cho ngày hôm nay với những khát khao cống hiến…
Hãy sống như lức nào
ta cũng chỉ có hôm nay là ngày cuối cùng để sống…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét