Trương Ngọc Duy Anh. Được tạo bởi Blogger.
RSS
Container Icon

Thời gian ko trả lời bất kì điều gì hết, con người ta chỉ áp đặt cho nó cái gọi là “chuyện gì đến sẽ đến”,

      Thời gian ko trả lời bất kì điều gì hết, con người ta chỉ áp đặt cho nó cái gọi là “chuyện gì đến sẽ đến”, “thời gian sẽ chữa lành này nọ”… Vậy nhìn xem, chỉ có bạn thích dậm chân tại chỗ nên mới dựa dẫm vào thời gian thôi. Còn tôi, tôi biết bản thân nên làm gì và phải tiến bước ra làm sao. Cho nên cái kiểu áp đặt thời gian trong tôi chẳng bao giờ có thể tồn tại..

     Lại một đêm nữa tôi thức trắng vì những điều tôi cho đi, những gì mà tôi cảm thấy bản thân thật sự nghiêm khắc với chính mình. Những gì mà tôi cho đi nhận lại chỉ là con số không, họ ở cạnh tôi, bên tôi, rồi tất cả cũng chỉ dừng lại ở câu em xin lỗi và cự tuyệt mọi thứ tôi chân thành mà trao đi. Ừ thì người tôi yêu có quyền thật đấy, nhưng ít nhất cái tiếng nói nơi tôi chẳng ai chịu thừa nhận nó là thật, là từ sâu trong đáy lòng tôi mà ra.

     Rồi tôi nhận ra, cứ chân thành thôi là không bao giờ đủ cho một kẻ quá tham lam. Một kẻ chỉ biết lấy trái tim nơi này trao tặng cho một nơi khác ko phải là tôi. Nhiều đêm một thằng đàn ông tự kiểm điểm lại tất cả những gì nó có, nó không đủ hiểu nhưng nó biết rằng từng ấy ngày qua nước mắt của chính nó đã làm mờ đi sự tin yêu với những người xung quanh.

     Là đàn ông thì khóc lóc ỉ ôi để làm gì, để cho đàn bà nó nhổ vào mặt nó coi mình chẳng ra cái gì chắc. Yếu lòng thì khóc, nhưng không phải lúc nào cũng thế được, điếu thuốc có, sao phải sướt mướt cho phí phạm làm gì. Khói thuốc cay nhưng ko làm khoé mắt đổ lệ, ưu tư sẽ theo làn khói trắng mà tan biến thôi, tội gì phải đổ lệ khi người nhìn ta mà chẳng thấu nổi một giọt.

     Làm đàn ông khác đàn bà ở chỗ, họ muốn làm gì thì làm không ai ngăn cấm được họ cả. Vậy há cớ gì mà phải cai thuốc, cai rượu rồi đến sau cùng buồn sầu ủ dột lại tìm đến nó để giải khuây. Thật đáng buồn cho những kẻ ko biết thế nào là phải là trái “cứ đâm đầu vào tường rồi tự than trách tại cái tường nó làm tôi đau.” Sao ko thử nghĩ nếu anh ko làm thì cái tường nó có ảnh hưởng gì đến đầu a đâu mà đau.

     Thời gian ko trả lời bất kì điều gì hết, con người ta chỉ áp đặt cho nó cái gọi là “chuyện gì đến sẽ đến”, “thời gian sẽ chữa lành này nọ”… Vậy nhìn xem, chỉ có bạn thích dậm chân tại chỗ nên mới dựa dẫm vào thời gian thôi. Còn tôi, tôi biết bản thân nên làm gì và phải tiến bước ra làm sao. Cho nên cái kiểu áp đặt thời gian trong tôi chẳng bao giờ có thể tồn tại..

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Anh đã từng nghĩ, nếu một lúc nào đó anh không còn xuất hiện trước mặt em nữa, không còn làm phiền em nữa thì… em có đi tìm anh không..

     Có thể người ta sẽ nói anh bị điên rồi nhưng thật là anh đã từng mong mình sẽ mắc phải một căn bệnh gì đó, hay đơn giản là gặp phải chuyện gì đó để thử xem em có quan tâm đến anh mà trở về bên anh hay không. Anh khờ quá em nhỉ? Sao anh lại đánh đổi cả cuộc sống, cả bản thân mình chỉ để đổi lấy chút quan tâm của em mà thậm chí còn không xuất phát từ tình yêu? Chắc vì anh yêu em nhiều quá.. Yêu nhiều đến nỗi chấp nhận cả lòng thương hại của em. Anh điên, đúng. Anh ngu ngốc, đúng. Anh khờ khạo, đúng. Tất cả những điều đó Anh không hề chối bỏ.

     Nếu nghĩ thông suốt một chút, có lẽ anh đã nhận ra nếu yêu anh em sẽ trở về, không cần anh phải bày trò gì cả. Nếu yêu anh, ngày đó em sẽ không để anh đi, sẽ không để anh buông tay em.. Anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của em, không gặp em nữa thì con tim anh sẽ không còn đau. Nhưng số phận trớ trêu em nhỉ. Đâu phải lúc nào điều mình muốn cũng thành hiện thực. Anh rất muốn biết, nếu thấy sự vắng mặt của anh, em có sốt sắng đi tìm anh không. Em của ngày trước chắc chắn có, nhưng em của hiện tại thì không. Anh làm gì, có vui hay không em chẳng bận tâm đến. Đau em nhỉ?

     Em sẽ chẳng thể nhớ hết, anh yêu em nhiều biết bao nhiêu, nhiều hơn em vẫn nghĩ… Những lời em nói lúc trước chắc em cũng đã quên. Rằng em sẽ luôn bên anh khi anh cần em nhất, rằng  cả cuộc đời này em chỉ làm vợ anh thôi. Anh vẫn nhớ, nhớ tất cả về em, về chúng ta. Kêu anh phải buông bỏ quá khứ khó lắm em à. Sao anh có thể làm được khi trong tim anh vẫn còn có em? Hằng ngày vẫn nhìn em cười đùa với người con trai khác, anh đau lắm. Nhưng anh không thể ghen, cũng không thể làm gì khác ngoài ngoảnh mặt đi…

     Người ta nói, trong tình yêu, người yêu nhiều hơn là người đó thua. Anh thua rồi em à. Thua ngay từ cái lần anh nói chọn em, thua ngay từ giây phút anh thích em, thua cả quá khứ của em. Anh ngốc quá, khờ nữa.. Một đứa ngốc nghếch khờ khệch như anh thì làm gì em cần đến. Chỉ luôn khiến em phải đau đầu, mệt mỏi. Anh xin lỗi… Xin lỗi vì đã chờ đợi em. Xin lỗi vì đã yêu em, xin lỗi vì tất cả…

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Cuộc sống trôi qua… và tôi vẫn ổn!

     Sau chia tay, tôi rơi vào một khoảng không gian trống rỗng, có người bảo cứ buồn rồi sẽ qua, người lại bảo vui đi và còn thiếu gì cơ hội. Tôi thì chẳng thích vậy. Tôi không buồn nhiều, tôi cũng chẳng thể vui, tôi chỉ thấy tiếc vì tại sao lúc trước chẳng thể cố gắng nhiều hơn.

     Một chiều ngược nắng, chen vào dòng người đang lúc tan tầm, giữa khoảng trống vô chừng lại thấy mình cô đơn lạ. Người ngoài đó vẫn đi về, họ có nhiều thứ để lo toan, và tôi cũng vậy.
Tôi thức khuya, chỉ để nghe một vài bản nhạc, tôi viết không hay, nhưng lại thích viết nhiều, cảm xúc ấy mà…nó bất chợt lắm. Thật ra yêu một người đơn giản lắm, khó là có thật lòng chấp nhận hay không.

     Sẽ có nhiều người như tôi, luôn giữ mãi cái quá khứ mà chẳng bao giờ buông bỏ được, biết buồn, biết khổ mà lòng hoài còn thương.

     Tôi thích mưa, ngồi trong một vài khoảng không gian nhỏ, yên tĩnh và trống rỗng. Tôi thích uống nước chính tay mình pha lấy, ngồi hàng giờ trước máy tính chỉ để nghe đi nghe lại một bản nhạc.
Tôi đa cảm và điều đó thật sự không tốt lắm. Mọi người ai cũng có cho mình một câu chuyện, tôi thì lại có thêm một nỗi buồn lớn.

     Thỉnh thoảng, tôi tự bật cười, kiên nhẫn chờ đợi, một vài người đi qua rồi bỏ mặc, một vài người đến ngó ngàng cũng không buồn, một vài người thậm chí còn không nhận ra sự tồn tại của tôi trong cuộc sống này. Lúc bấy giờ, tôi lại hoài nghi, điều người ta nói có đúng không?

     Dòng người ngày ngày vẫn vội vã trong những guồng quay chật hẹp, đi ngoài phố lúc tan tầm dễ bị mắc kẹt trong những tiếng còi inh tai nhức óc, những ánh mắt khó đăm đăm, những nụ cười hờ hững vương trên nét môi xa lạ…Nhưng chịu khó kiếm tìm vẫn không tìm ra được một ai đó để tham lam giữ làm của riêng mình. Một tình yêu không hoàn hảo, tôi thích thế…

     Một vài lần trong ngày, tôi hay nghĩ về những chuyến đi của mình và về cô gái ngồi sau lưng…về những cái ôm bất chợt…

     Tôi thích lang thang, đâu cũng được…tối nay là một quán cà phê nhỏ, trời đang mưa, và tôi thì chẳng muốn về.

     Tôi hay vậy, nghĩ nhiều và ít nói, tôi có nhiều mối quan hệ nhưng lại thích một mình, lạ thật. Ai cũng có một vài khoảng trống cho mình, lớn hơn người ta thấy mình rắc rối hơn. Tôi không trách người đã bỏ tôi đi, tôi chỉ thấy mình phung phí một khoảng thời gian rất lớn. Tôi không buồn nhiều nhưng lại hay nhớ về tất cả những chuyện cũ, những cái nắm tay, những cái cười em dành cho tôi…rất vội.

     Quán cà phê vẫn vắng, trời mưa to hơn một chút…và tôi ổn.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ai đã từng bị bỏ rơi mới hiểu... yêu đáng sợ đến nhường nào

"Khi anh đã trải qua những trắc trở trong chuyện tình cảm, lẽ dĩ nhiên anh sẽ thu mình lại trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ hay chính xác hơn anh sợ yêu bởi cảm giác bị bỏ rơi thật sự đáng sợ..."

Có những câu chuyện tình yêu khiến người ta phải ngưỡng mộ, cũng có không ít những chuyện tình trắc trở, trái ngang, yêu nhau chẳng ai mong bị "gãy gánh giữa đường", thế nhưng tình cảm là điều rất dễ thay đổi, ngoài việc chấp nhận buông đôi vòng tay, còn phải hứng chịu vết thương mãi mãi chẳng thể lành...

Anh- chàng trai rất hay cười, là người hoạt bát, hiền lành, nhưng chẳng biết từ khi nào, nụ cười anh tắt hẳn trên môi, nhìn thấy anh chỉ còn nụ cười gượng gạo, lớp vỏ bọc tạo ra vì không muốn người ta thương hại mình. Chia tay thật sự có đáng sợ hay không mà khiến anh như người vô hồn? Phải chăng yêu sâu đậm một người, tình cảm ấy bị phụ bạc, mọi thứ như giấc mộng vỡ tan... dần dần sẽ lạc vào một cảm giác gọi là sợ yêu...

Sợ yêu hay sợ thương tổn, hay sợ tất cả sự quan tâm của người nào đó chỉ toàn là đôi gian... dẫu ra sao vẫn mong anh hãy cho tim mình một chút lối thoát, chôn giấu yêu thương của một thời, giấu trọn vẹn tâm tư sao giọt nước mắt lặng thầm mỗi khi đêm xuống... Có mệt nhoài không em?

Sống chân thành với câu chuyện tình ấy chỉ làm những vết cắt trong tim thêm sâu, nỗi nhớ anh về người ấy mãi không lắng xuống được. Quá khứ nhặt về chỉ làm anh chẳng thể mở lòng được, cuộc sống không chỉ có mỗi chuyện tình yêu, hãy mạnh mẽ mà buông để một ngày nào đó ánh nắng mai tràn ngập trái tim anh...

Khi anh đã trải qua những trắc trở trong chuyện tình cảm, lẽ dĩ nhiên anh sẽ thu mình lại trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ hay chính xác hơn anh sợ yêu bởi cảm giác bị bỏ rơi thật sự đáng sợ...
Đừng khép mình lại với những khổ đau không đáng có, chỉ cần anh mạnh mẽ đi qua ngày bão tố, nụ cười ngày nào đánh mất sẽ lại xuất hiện trên đôi môi của anh!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Hãy gửi con thuyền tình yêu đến những chân trời mới

     Ngày còn thơ tôi vẫn thường mơ mộng: “Một ngày nào đó, chàng hoàng tử trong mơ của tôi sẽ xuất hiện!”. Đó không chỉ là mơ ước của riêng tôi, mà còn là cảu đại bộ phận chúng ta, từ trẻ thơ cho đến các cô thiếu nữ lãng mạn. Không những thế, tôi đã từng nghe không ít các chàng trai trẻ phát biểu rằng: “Tôi mến cô ấy thật đấy, nhưng việc gì tôi phải theo đuổi cơ chứ. Nếu yêu tôi, rồi cô ấy sẽ đến với tôi mà thôi!”. Tại sao chúng ta lại có những suy nhgĩ thụ động như thế nhỉ? Hay tình yêu đối với chúng ta không cần thiết, không quan trọng bằng những việc ta làm hằng ngày? Thay vì chờ đợi người ấy đến với mình, tại sao chúng ta lại không đưa tay ra trước? Bạn thử nghĩ xem, nếu cả hai người đều chờ đợi người kia đến với mình, thì có phải là các bạn đã làm mất đi cơ hội có được một tình yêu đẹp rồi hay không?

     Một lần, khi tôi đang dạy trong một lớp tại một trường đại học, bỗng có một chú cún con từ đâu xuất hiện. Không hề tỏ ra sợ hãi, chú cún cứ vẫy đuôi  mà mon men lại gần các dãy bàn của sinh viên. Ánh mắt long lanh, vui tươi và vẻ thân thiện của chú đã khiến mọi người chú ý. Hầu như tất cả các sinh viên của tôi đều trở thành trẻ nhỏ. Nét căng thẳng trên khuôn mặt họ giãn ra, họ cuối người xuống, tíu tít gọi cún con lại bên mình. Bạn thấy đấy, cách để bạn đạt được tình cảm của người khác một cách nhanh nhật, trước hết, bạn phải thể hiện thiện chí của chính mình. Hãy mở rộng lòng mình để đón nhận tình cảm của người khác. Bạn hãy yêu thương hay ít nhất hãy sẵn sàng đón nhận yêu thương. Rồi bạn sẽ thấy cuộc sống của mình trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

"Nếu chúng ta muốn nhận thông điệp tình yêu thì hãy gửi nó đi.
Để giữ cho ngọn đèn luôn tỏa sáng, chúng ta phải thêm dầu vào. – Mẹ Teresa."

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chia tay… là khi mà ta nghĩ về nhau nhiều nhất

Chia tay… là khi mà ta nghĩ về nhau nhiều nhất

Sau chia tay là khoảng thời gian mà tình yêu nó lớn hơn cả khi vẫn còn bên nhau. Là khi mà ta nghĩ về nhau nhiều nhất.
Sau chia tay là khoảng thời gian mà tình yêu nó lớn hơn cả khi vẫn còn bên nhau. Là khi mà ta nghĩ về nhau nhiều nhất. Đôi lúc kết thúc là sự bắt đầu, có lúc bắt đầu lại là kết thúc. Chia tay chưa hẳn đã kết thúc đối với một tình yêu. Đôi khi đó chỉ là một khoảng lặng để cả hai cùng nhìn lại quãng đường mà cả hai đã đi qua, khó khăn như thế nào và để đươc hạnh phúc như thế nào, để rồi nắm chặt nhau hơn.
Anh không khi nào mất đi cảm giác yêu em dù anh có quen ai đi chăng nữa. Anh vẫn mỉm cười khi biết em hạnh phúc bên ai đó nhưng đằng sau đó là những giọt nước mắt khi biết em trao những yêu thương đã từng thuộc về anh cho người con trai khác… Anh đau…anh ghen…nhưng anh biết yêu một người là luôn mong người đó được hạnh phúc… Có thể hạnh phúc đó ko phải mình đem lại… Anh chúc em luôn hạnh phúc…

Ừ thì mình chia tay. Anh chấp nhận không phải vì anh hết yêu em mà vì anh rất yêu em. Anh muốn để em với những khoảng trống của riêng em. Để rồi một ngày em sẵn sàng trở về bên anh.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bạn muốn có một tình yêu như thế nào?

     Thiên nhiên là một bậc nghệ sĩ kỳ tài. Không cần cọ, vẫn vẽ nên được cuộc sống muôn màu; không cần dao, vẫn khắc họa được vẻ diệu kỳ của sự sống; không cần thang âm, vẫn viết nên những bài ca du dương tuyệt vời. Khi sinh ra, mỗi người chúng ta cũng được trao ban khaả năng sáng tạo. Cùng với quyền làm chủ bản thân, chúng ta có thể vẽ nên cuộc sống theo ý của mình. Cuộc sống của bạn tốt đẹp,vui vẻ hay chán chường, khổ sở hoàn toàn tùy thuộc ở bản thân bạn. Tình yêu của bạn thơ mộng, đẹp như mơ hay bế tắc, thất bại cũng tùy thuộc ở bản thân bạn. Hãy là một người nghệ sĩ, cũng với sức sáng tạo của bạn để vẽ nên bức tranh cuộc sống và tình yêu tuyệt vời.

"Chưa từng có ai có thể đo đếm được bên trong trái tim chứa đựng điều gì. – Zelda Fitzgerald"

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Tình yêu và tuổi tác

     Tuổi tác không hề ảnh hưởng tới tình yêu. Già đi – đó chỉ là một trạng thái của thể xác và suy nghĩ. Ta bắt đầu có tuổi khi ta không còn lý tưởng, không còn khả năng thưởng thức niềm vui, mất đi hy vọng và niềm tin vào những phép nhiệm màu. Tuổi già sẽ đến khi ta ngừng những đam mê với cuộc đời, không còn hào hứng với những điều mới mẻ, những thách thức, những mộng mơ... Chỉ cần chúng ta cùng hòa mình vào sự phong phú của thế giới xung quanh, lắng nghe tiếng cười giòn giã mang giai điệu của tình yêu và tiếp tục tin vào chính mình, thì tuổi già không còn là điều quan trọng.
Tình yêu là một suối nguồn tươi trẻ của cuộc sống. Miễn là ta yêu và được yêu, ta sẽ trẻ mãi. Cái chết chỉ là giai đoạn cuối cùng trong quá trình phát triển của một đời người. Hãy luôn nhớ rằng chúng ta chỉ là những vị khách trọ trên cuộc sống trần gian này, vậy thì có gì hối tiếc khi ta đã đến đích? Dù cuộc đời của chúng ta dài đến thế nào đi  chăng nữa cũng trở thành vô nghĩa nếu không biết thưởng thức từng ngày và chưa hề nếm được vị ngọt tình yêu.

"Hãy tận hưởng tất cả những ngày tháng của cuộc đời. – Jonathan Swift"

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bình luận