Có thể người ta sẽ nói anh bị điên rồi nhưng thật là anh đã từng mong mình sẽ mắc phải một căn bệnh gì đó, hay đơn giản là gặp phải chuyện gì đó để thử xem em có quan tâm đến anh mà trở về bên anh hay không. Anh khờ quá em nhỉ? Sao anh lại đánh đổi cả cuộc sống, cả bản thân mình chỉ để đổi lấy chút quan tâm của em mà thậm chí còn không xuất phát từ tình yêu? Chắc vì anh yêu em nhiều quá.. Yêu nhiều đến nỗi chấp nhận cả lòng thương hại của em. Anh điên, đúng. Anh ngu ngốc, đúng. Anh khờ khạo, đúng. Tất cả những điều đó Anh không hề chối bỏ.
Nếu nghĩ thông suốt một chút, có lẽ anh đã nhận ra nếu yêu anh em sẽ trở về, không cần anh phải bày trò gì cả. Nếu yêu anh, ngày đó em sẽ không để anh đi, sẽ không để anh buông tay em.. Anh muốn biến mất khỏi cuộc sống của em, không gặp em nữa thì con tim anh sẽ không còn đau. Nhưng số phận trớ trêu em nhỉ. Đâu phải lúc nào điều mình muốn cũng thành hiện thực. Anh rất muốn biết, nếu thấy sự vắng mặt của anh, em có sốt sắng đi tìm anh không. Em của ngày trước chắc chắn có, nhưng em của hiện tại thì không. Anh làm gì, có vui hay không em chẳng bận tâm đến. Đau em nhỉ?
Em sẽ chẳng thể nhớ hết, anh yêu em nhiều biết bao nhiêu, nhiều hơn em vẫn nghĩ… Những lời em nói lúc trước chắc em cũng đã quên. Rằng em sẽ luôn bên anh khi anh cần em nhất, rằng cả cuộc đời này em chỉ làm vợ anh thôi. Anh vẫn nhớ, nhớ tất cả về em, về chúng ta. Kêu anh phải buông bỏ quá khứ khó lắm em à. Sao anh có thể làm được khi trong tim anh vẫn còn có em? Hằng ngày vẫn nhìn em cười đùa với người con trai khác, anh đau lắm. Nhưng anh không thể ghen, cũng không thể làm gì khác ngoài ngoảnh mặt đi…
Người ta nói, trong tình yêu, người yêu nhiều hơn là người đó thua. Anh thua rồi em à. Thua ngay từ cái lần anh nói chọn em, thua ngay từ giây phút anh thích em, thua cả quá khứ của em. Anh ngốc quá, khờ nữa.. Một đứa ngốc nghếch khờ khệch như anh thì làm gì em cần đến. Chỉ luôn khiến em phải đau đầu, mệt mỏi. Anh xin lỗi… Xin lỗi vì đã chờ đợi em. Xin lỗi vì đã yêu em, xin lỗi vì tất cả…